Ta Là Võ Học Gia

Chương 332: Vô Kỵ và phòng làm việc Hiểu Băng

Chương 332: Vô Kỵ và phòng làm việc Hiểu Băng

=== oOo ===

Mọi người tự giới thiệu bản thân xong, vừa ăn cơm uống rượu vừa tám chuyện đông tây nam bắc, Toàn Chân Giáo là nơi tụ họp của một đám người kỳ ba dị sĩ bác học biết nhiều hiểu rộng, có rất nhiều đề tài để nói chuyện, mọi người nói từ tài nấu nướng của Mục Tử Tiên, đến chuyện quốc gia đại sự, sau đó cuối cùng mới trở về trò chơi.
Trò chơi mới là chủ đề chính của tất cả mọi người mà.
Vô Kỵ hỏi Mục Tử Tiên: “Chị Ngưu, chị nhìn nhận thế nào về lần cập nhật này?”
Tin tức lớn nhất trong game hiện giờ chính là lần cập nhật lớn bỗng nhiên xảy ra này, nói đến trò chơi, tất nhiên phải nói tới chuyện đang khiến mọi người bận tâm nhất.
Mọi người đều biết Mục Tử Tiên là nhân viên chăm sóc khách hàng của Long Đằng, về chuyện này, ai cũng không có quyền phát biểu bằng Mục Tử Tiên.
“Tôi nghĩ lần cập nhật này chắc hẳn là muốn đẩy nhanh việc chính thức vận hành.” Mục Tử Tiên nghĩ một lát rồi nói.
Là nhân viên chăm sóc khách hàng, tuy nói không phải là tầng lớp lãnh đạo, nhưng Mục Tử Tiên là một người phụ nữ cẩn thận, nắm rõ độ cập nhật của trò chơi như lòng bàn tay, nếu chỉ là cập nhật vài file tư liệu mới, mười mấy tiếng là sẽ hoàn tất rồi.
Nhưng lần cập nhật này lại là cập nhất lớn cần tới ba ngày ba đêm, có thể thấy không đơn giản chỉ là cập nhật nội dung trò chơi, rất có thể cũng sẽ tiến hành thay đổi lớn về mặt tài khoản trò chơi, phương pháp thu phí v.v…
Trọng Sinh là game online có hình thức hoàn toàn mới, so sánh với những game online cũ trước đây, về mặt thiết lập vẫn còn rất sơ sài, nhưng lại chiếm lĩnh địa vị cao trong giới game online với tư thái kinh người.
Hơn nữa chính vì nguyên nhân thiết lập còn sơ sài, giai đoạn khởi đầu game bug vẫn còn rất rõ nét, trải qua nhiều lần thiết lập lại, đến nay đã sửa chữa được gần hết.
Hiện giờ chỉ còn cách thời gian game chính thức vận hành có nửa tháng, nhu cầu thị trường đã bùng nổ, một nghìn vạn tài khoản game hoàn toàn không đủ đáp ứng nhu cầu của mấy tỷ người chơi tại Trung Quốc.
Bởi vậy có thể thấy, xác suất chính thức vận hành trước vô cùng lớn.
“Chính thức vận hành trước thời hạn?” Vô Kỵ nghe vậy, nét mặt có vẻ khá nghiêm trọng.
“Đạo Tuyết, thu mua nguyên liệu thuốc đến đâu rồi?” Vô Kỵ hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
“Mấy người chúng ta gộp lại tổng cộng được hai vạn sáu nghìn vàng, đã đầu tư hết vào đó, anh cũng biết, cung ứng thị trường nhiều như vậy, hai vạn sáu nghìn vàng không phải là con số nhỏ, tiêu hóa rồi cũng chỉ còn lại một nửa.” Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời.
Vô Kỵ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trò chơi vừa bắt đầu được không lâu, trên thị trường nhất định còn chưa có nhiều vàng, cho dù phòng làm việc Hiểu Băng có tài chính dự trữ, cũng không vượt quá hai vạn vàng đâu nhỉ.”
Xuân Tường nói: “Hôm qua tôi với Đạo Tuyết tính toán một chút tất cả những bài post thu mua trên diễn đàn, nếu không tính những giao dịch trong trò chơi, cũng gần bằng con số này.”
“Ha ha, thú vị rồi đây.” Vô Kỵ nghe thế, bỗng nhiên cười lên một cách kỳ quái.
“Sao thế?” Mọi người không hiểu hỏi.
Cái tên này vừa rời mọi người đã biết, tên này lại bắt đầu làm chuyện xấu rồi.
Vô Kỵ nói: “Vốn chỉ định núp bóng phòng làm việc Hiểu Băng hốt được một mẻ trong đó, nếu thật sự công ty game đẩy nhanh việc chính thức vận hành, chỉ sợ bọn họ sẽ lỗ sạch vốn…”
“...Nghĩa là sao?” Không phải tất cả mọi người đều có IQ cao như Vô Kỵ, nghe Vô Kỵ nói thế, mọi người ào ào lên tiếng hỏi.
Mấy người Vô Kỵ Xuân Tường và Danh Kiếm Đạo Tuyết, lần lượt từng người lên tiếng, giải thích tường tận chuyện này cho mọi người.
Phòng làm việc Hiểu Băng trong trò chơi đi theo con đường kinh doanh, từ lúc bước vào trò chơi họ đã bắt đầu lặng lẽ thu mua nguyên liệu chế thuốc, mục đích chính là muốn độc quyền thị trường mua bán nguyên liệu.
Lúc hai người Vô Kỵ và Vương Vũ gặp bọn họ, hai bên đã xảy ra một số chuyện không vui, thế là Vô Kỵ bảo Bao Tam ra tay tìm hiểu căn cơ của phòng làm việc Hiểu Băng, không cần tìm hiểu nhiều, chỉ cần vừa hay biết được chuyện phòng làm việc Hiểu Băng đang thu mua nguyên liệu trong trò chơi, lúc ấy Vô Kỵ đã có ý tưởng núp gió kiếm tiền.
Sau đó lại xảy ra chuyện phòng làm việc Hiểu Băng ác ý hãm hại Vương Vũ, rồi lại khiến Toàn Chân Giáo nằm cũng trúng đạn, càng khiến Vô Kỵ xác nhận mục đích của phòng làm việc Hiểu Băng, để báo thù phòng làm việc Hiểu Băng, Vô Kỵ đã tiện tay tăng mức giá thu mua lên, quyết định quấy rối phòng làm việc Hiểu Băng một phen.
Hơn hai vạn vàng, trong giai đoạn khởi đầu của trò chơi hoàn hoàn không phải là một con số nhỏ, nhưng càng về sau, vàng của người chơi càng nhiều, ưu thế của đám người Toàn Chân Giáo họ sẽ càng nhỏ, cứ thế lợi ích nhận được sẽ càng ít hơn, cho nên nhiều nhất cũng chỉ làm phòng làm việc Hiểu Băng ghê tởm một chút thôi, hoàn toàn không gây ra chướng ngại lớn cho phòng làm việc Hiểu Băng của tập đoàn lớn nhà người ta.
Giờ thì lại hay, nếu game đẩy nhanh việc chính thức vận hành, thị trường game sẽ bị đẩy nhanh việc biến động, hai bên bị bắt lộ bài, tất nhiên là ai nhiều hàng dự trữ hơn, người đấy sẽ có xác suất thắng cao hơn.
“Vô Kỵ, họ chỉ vu oan tiệm chúng ta thiếu hàng trên diễn đàn mà thôi, cũng không làm những chuyện quá đáng, mọi người không thù không oán, chúng ta có nên làm vậy không?” Mục Tử Tiên có chút lo lắng nói.
Cắt đứt con đường kiếm tiền cũng chẳng khác gì cướp cha mẹ người ta, ngày thường ngáng chân một cái trên mạng cũng được rồi, nếu làm ra chuyện như vậy thật, sẽ có liên quan đến vấn đề lương tâm, dù sao ai kiếm tiền cũng vất vả, càng huống hồ, phòng làm việc Hiểu Băng còn là khách hàng lớn nhất của Mục Tử Tiên nữa.
“Chị Ngưu à, chị bị lợi ích trước mắt che mờ hai mắt rồi.” Vô Kỵ nói: “Không thù không oán? Họ làm vậy chính là vì muốn chúng ta không còn đường nào để đi.”
“Thế ư?” Mục Tử Tiên tự tin nói: “Họ đối phó chúng ta, chủ yếu là vì dược tề phục hồi trung cấp, chỉ cần chúng ta có nguồn hàng trong tay, chắc chắn sẽ không ngã.”
“Chỉ sợ đến lúc đó có hàng cũng không bán ra được!” Vô Kỵ nói: “Chị tưởng họ tích trữ dược tề trung cấp để làm gì? Lúc đó giá nguyên liệu tăng vọt, dược tề cũng bị ép tăng giá, kiếm được bao nhiêu chẳng phải do họ quyết định à?”
“....Tiếu lí tàng đao, rút củi dưới đáy ngồi, âm mưu thâm hiểm quá!” Mọi người xuýt xoa. Nghe Vô Kỵ nói vậy, tất cả những người ngồi trong đây đều hiểu ra.
Phòng làm việc Hiểu Băng quét sạch dược tề phục hồi trong tiệm của Mục Tử Tiên, chủ yếu là muốn mua đứt dược tề trong tiệm của Mục Tử Tiên.
Khi trò chơi chính thức vận hành, phòng làm việc Hiểu Băng cũng đã tích trữ được một số lượng dược tề nhất định, lúc đó lại đẩy mạnh giá nguyên liệu lên cao chót vót, giá nguyên liệu vừa cao, chi phí vốn cho dược tề cũng sẽ tăng lên chóng mặt, giá dược tề thành phẩm tất nhiên cũng sẽ tăng cao.
Cứ thế lặp đi lặp lại sẽ biến thành một vòng tuần hoàn ác tính, dược tề giá cao của Mục Tử Tiên sẽ biến mất nhanh chóng trên thị trường, đến lúc đó cho dù đám người Lý Tuyết muốn bán hàng, cũng chỉ có thể đi vào con đường bán cho phòng làm việc Hiểu Băng, hơn nữa phòng làm việc Hiểu Băng còn là nhà cung ứng nguyên liệu chủ yếu, cứ thế, cho dù Lý Tuyết có là nhân viên kỹ thuật cao cấp, cũng phải làm thêm không công cho họ.
Chuyện này tương đương với chuyện một người thao túng bàn cờ sau đó coi họ như những con cờ mà chơi đùa, ngoại trừ táng gia bại sản thì không còn lựa chọn nào khác.
“Còn may nghe lời Vô Kỵ, chúng ta cũng tích trữ được không ít dược tề…” Vương Vũ lòng còn sợ hãi nói.
Vô Kỵ nói: “Không sai, đây cũng là một chút hàng tích trữ duy nhất chúng ta có để nắm chắc, giờ chỉ cần thu mua nguyên liệu vừa đủ, đến lúc đó chúng ta có thể ổn định loại bỏ phòng làm việc Hiểu Băng.”
“Nếu, nếu họ không định nâng cao giá nguyên liệu thì sao?” Dương Na hỏi Vô Kỵ, nếu phòng làm việc Hiểu Băng đã quyết định đi theo hướng thị trường, tất nhiên có thể quyết định giá cả của mặt hàng nào, không nhất thiết cứ phải bám lấy một mặt hàng nhất định.
Vô Kỵ bình thản cười: “Ha ha, chuyện này là không thể nào! Từ khi bước vào trò chơi họ đã đi theo con đường này, giờ quay đầu lại cũng không còn kịp, huống chi…”
“Huống chi cái gì?”
“Huống chi, trước mắt chỉ có chúng ta mới làm ra được dược tề trung cấp, nguyên liệu trong trò chơi cũng sẽ không lỗi thời, đến lúc đó giá cả tăng cao, chúng ta chỉ cần nắm nguyên liệu trong tay, là sẽ kiếm tiền tằng tằng!” Vô Kỵ cười híp mắt nói.
Mọi người nhìn gương mặt tươi cười của Vô Kỵ, cùng lúc cảm thấy rét lạnh trong lòng, chẳng trách người ta thường nói tri thức là sức mạnh, xem ra lưu manh có văn hóa mới là đáng sợ nhất, phòng làm việc Hiểu Băng chọc ai không chọc, lại cứ thích chọc Vô Kỵ, lần này thì họ xong đời rồi.


Trang 169# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất