Ta Là Võ Học Gia

Chương 331: Nhân tài các ngành nghề

Chương 331: Nhân tài các ngành nghề

=== oOo ===

Đây là lần đầu tiên Vương Vũ được gặp mọi người nên hắn cũng khá kích động, tuy mới đầu nói chuyện còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó tất cả mọi người đã nhanh chóng quen thân với nhau.
Dù sao game Trọng Sinh này cũng là game mô phỏng thế giới thực, mọi người thường ngày ở cùng nhau thật ra cũng không khác nhiều so với việc gặp mặt, giờ hẹn gặp nhau cũng chỉ giống như khi họp công hội trong trò chơi mà thôi.
Khoảng cách tuổi tác của mọi người không lớn lắm, lớn tuổi nhất là Xuân Tường cũng chỉ lớn hơn Vương Vũ hai tuổi, tuổi tác của những người khác cũng sàn sàn như vậy, chỉ có Ký Ngạo hơi nhỏ một chút, vừa lên lớp 12, vẫn còn là học sinh trung học phổ thông.
Vương Vũ cảm thấy khá kỳ lạ về điểm này, nghe nói Toàn Chân Giáo đã có lịch sử khoảng sáu bảy năm, một tên nhóc nhỏ như vậy đã đi theo đám người đáng khinh này từ cấp hai, có thể thi đỗ đại học được là một kỳ tích.
Có điều sau khi nghe xong ngành nghề của đám người Vô Kỵ, Vương Vũ mới hiểu tại sao Ký Ngạo có thể đỗ đại học được.
Tuy cái tên Vô Kỵ này âm hiểm lại mặt dày, nhưng trình độ văn hóa của anh ta khá cao, khiến ngay cả đại tiểu thư mắt để lên trời như Dương Na cũng không thể không kinh ngạc.
Cái tên tiện nhân này không ngờ lại là tiến sĩ song bằng... làm ở Viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc…
Bao Tam và Vô Kỵ quả thật là hai thái cực, Vô Kỵ là một nhà khoa học có tính lý luận cực mạnh, còn Bao Tam lại là kiến trúc sư của công trình quân đội, là nhân vật cốt cán trong việc nghiên cứu thí nghiệm phản ứng hạt nhân.
Chẳng trách hai người họ bị người khác coi là kẻ thần kinh, thử nghĩ xem, nếu có người hỏi Bao Tam làm nghề gì, Bao Tam lạnh lùng đáp lại một câu: Tôi là người chế tạo bom nguyên tử, người ta lại chẳng vứt luôn cậu ta vào bệnh viện tâm thần ấy chứ.
Mọi người cũng từng nghe nói qua nghề nghiệp của Xuân Tường trong trò chơi rồi, là một kiến trúc sư thủy lợi vô cùng nổi tiếng, công việc chủ yếu thường ngày là tính toán địa hình, vẽ sơ đồ, hơn nữa Xuân huynh lại hiểu phong thủy, tướng thuật, rảnh rỗi lại thỉnh thoảng ra ngoài sờ mặt xem tướng cho mấy bà cô trung niên, rất nổi tiếng ở vùng Lĩnh Tây.
Ví dụ như Xuân huynh liếc mắt một cái đã nhìn ra bố cục Phán Long Phù Phượng của nhà Vương Vũ, việc này khiến hai người biết chuyện là Dương Na và Mục Tử Tiên cảm thán không thôi, bởi lúc hai cô gái mua nhà đều là do nghe người bán tuyên truyền nên mới bỏ tiền ra mua..., ai nấy đều vội vã tranh nhau muốn nhờ Xuân Tường sờ mặt xem tướng.
Vương Vũ nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của Xuân Tường, vội vàng kéo Mục Tử Tiên lại, còn về phần Dương Na ư, cô bé đó ra tay rất tàn nhẫn, nếu Xuân Tường dám làm càn, chưa chắc ai là người bị hại đâu.
Trong hiện thực Danh Kiếm Đạo Tuyết là một ông chủ nhỏ, thuộc kiểu nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, bệnh nghề nghiệp khiến anh ta thường xuyên đầu cơ trục lợi trong trò chơi để kiếm tiền, việc này cũng đã từng được nói tới.
“Minh Đô thế anh làm gì?” Nghe những người trước đều là những ngành nghề cao thâm, Vương Vũ cũng rất tò mò với nghề nghiệp trong hiện thực của Minh Đô.
Thật đó, Vương Vũ lớn thế này rồi còn chưa từng thấy nghề nghiệp cao thâm nào lại có thể đào tạo ra đám người có tính cách như thế này.
“Tui học âm nhạc!” Minh Đô trả lời.
“Học âm nhạc? Giờ học âm nhạc đều giỏi thế cơ à?” Vương Vũ khó hiểu, người học âm nhạc thần kinh có vấn đề cũng là rất bình thường, nhưng học thành như Minh Đô thì thật không dễ dàng gì.
Minh Đô buồn bực nói: “Giỏi cái qué gì, không tìm được việc đây!”
“Thế giờ cậu làm gì?” Ngoại trừ mấy người Vô Kỵ, tất cả mọi người đều tò mò hỏi.
“Trật tự đô thị…” Minh Đô có chút ngượng ngùng nói.
“Móe…” Mọi người bừng tỉnh, lần lượt cảm thán nói: “Chẳng trách chẳng trách…”
“Lão Nhị thì sao? Nhìn vóc dáng anh thế này chắc không phải là trạch nam đâu nhỉ?” Minh Đô hỏi Doãn Lão Nhị.
Doãn Lão Nhị nói: “Trước đây tôi là vận động viên... Vận động viên bóng bàn của tỉnh.”
“À…” Vương Vũ cảm thán: “Thảo nào tôi thấy cậu có chút giống tôi.”
Bóng bàn Trung Quốc hiện giờ mạnh hơn nhiều so với mấy chục năm về trước, vận động viên của tỉnh có thể chơi tay đôi với vận động viên đội tuyển quốc gia của các nước khác, bất kể là tốc độ phản ứng hay tốc độ động tác, vận động viên quốc gia đều không hề thua kém Vương Vũ, Doãn Lão Nhị có thể vào được đội tuyển của tỉnh, tất nhiên cũng là một tên có thể năng và tốc độ phản ứng cực mạnh
“Thế sao cậu còn online nhiều hơn cả bọn tôi, các cậu không cần tập luyện ư?” Mọi người tò mò hỏi Doãn Lão Nhị.
“Ừm, tôi đã giải nghệ rồi…” Vẻ mặt Doãn Lão Nhị hiện ra vẻ khó xử.
“Không phải chứ, cậu còn trẻ như thế, nghề nghiệp có tương lai phát triển như vậy, sao cậu lại giải nghệ?”
“Chính là vì chơi game nên mới bị đuổi...” Doãn Lão Nhị bất lực. Đây là ví dụ điển hình cho việc mê chơi game mất hết cả ý chí, các bạn nhỏ đừng bao giờ học theo nha.
“...” Mọi người cười vang, những người khác điên cuồng thế nào ít nhất cũng biết công việc là ưu tiên hàng đầu, Doãn Lão Nhị lại dám chơi game đến mức bị khai trừ, không thể ngờ kẻ điên cuồng nhất trong Toàn Chân Giáo lại là tên này…
“Thế giờ cậu làm nghề gì?” Vương Vũ lại hỏi.
Doãn Lão Nhị nói: “Chơi game thôi... Hiện giờ chiến đội cũng được coi là một môn thi đấu, tôi cùng lắm cũng được coi là chuyển nghề… Huống hồ những ngày này tôi cảm thấy thoải mái hơn trước kia rất nhiều…”
Còn không phải ư, bóng bàn là môn thể thao vua của Trung Quốc, công tác tập huấn vô cùng nặng nề, luyện cấp đánh quái gì đó hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Tôi tính liên lạc với mấy người anh em trước đây, bảo họ cũng vào trong game chơi, còn có tương lai phát triển hơn đánh bóng bàn, làm cả đời cũng chưa chắc vượt qua được người một nhà.” Doãn Lão Nhị tự lẩm bẩm nói.
“Cậu bỏ ngay suy nghĩ ấy đi…” Vô Kỵ vội nói: “Bồi dưỡng một vận động viên mất bao nhiêu tiền của cậu biết không, cậu làm như thế Bộ An ninh Quốc gia lại chẳng mời cậu đi uống trà cũng chưa biết chừng?”
“Thật không đấy?” Xuân Tường ngạc nhiên hỏi: “Bộ An ninh Quốc gia còn quan tâm mấy chuyện này?”
Vô Kỵ nói: “Tôi nào biết, nhưng đám người như họ mà vào game, chắc chắn sẽ rất dễ trở thành cao thủ, đến lúc đó chúng ta ăn gì sống?”
“Không sai không sai, Lão Nhị, suy nghĩ này của cậu rất nguy hiểm, lão phu đại diện cho nhà nước khiển trách cậu!” Xuân Tường khinh bỉ nói.
Đám người: “...”
“Nhắc mới nhớ, cậu làm nghề gì thế?” Dương Na hỏi Bắc Minh Hữu Ngư.
“Hử…” Nghe Dương Na nói thế, mọi người mới chú ý tới Bắc Minh Hữu Ngư đang rúc vào một góc, không hề có cảm giác tồn tại.
Bắc Minh Hữu Ngư rơi lệ đầy mặt: “Cuối cùng cũng có người nhớ đến tui…”
“Này lão Ngư, không phải cậu cũng là cái đó chứ…” Minh Đô híp mắt, làm một động tác móc túi tiền.
Vương Vũ thấy thế ngẩn ra, những người khác cũng hứng thú nhìn về phía Bắc Minh Hữu Ngư.
Cảm giác tồn tại của Bắc Minh Hữu Ngư cực thấp, vứt vào đám người là tuyệt đối không thể tìm thấy, hơn nữa phản ứng của Bắc Minh Hữu Ngư lại rất nhanh, không hề thua kém Doãn Lão Nhị, thêm vào đó nghe nói Bắc Minh Hữu Ngư luôn chơi nghề đạo tặc trong game, cũng là một võ giả giống Vương Vũ ngoài đời thực, trong game lựa chọn Võ sư vậy, Bắc Minh Hữu Ngư rất dễ khiến mọi người liên tưởng tới một nghề nghiệp không được sáng láng cho lắm.
Bắc Minh Hữu Ngư bị mọi người nhìn đến biến sắc mặt, lập tức buồn bực nói: “Tổ sư mấy người các ông, ông đây chơi game chuyên nghiệp nhiều năm, không làm cái việc đó đâu nhé!!”
“Ha ha, đùa thôi đùa thôi ý mà...Người trong nghề ai không biết đại danh vua lính đánh thuê, làm tùy tiện còn kiếm được nhiều tiền hơn ăn trộm, ai lại làm nghề này.” Mọi người cười ha ha nói.
“Ý? Mọi người đang nói đùa thật đấy à?” Vương Vũ không hiểu hỏi.
“Lẽ nào ông tưởng thật?” Mọi người nhìn Vương Vũ như người ngoài hành tinh.
Vương Vũ vội biến sắc nói: “Làm gì có chuyện đó? Tôi lại không ngu!"


Trang 168# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất