Ta Là Võ Học Gia

Chương 338: Sản phẩm luân lý của Vô Kỵ

Chương 338: Sản phẩm luân lý của Vô Kỵ

=== oOo ===

“Ba ba, ba ba…”
Thứ nho nhỏ màu hồng vừa chạm xuống đất đã vây quanh lấy Vô Kỵ, đám người trố mắt nhìn, không ngờ lại là một con rắn nhỏ màu hồng.
“Ba ba!!??” Đám người chưa từng nhìn thấy con rắn nhỏ màu hồng này bao giờ, con ngươi suýt chút nữa thì rớt xuống đất, tất cả cùng lúc cúi người xuống quan sát con rắn dưới đất.
“Không cần đa lễ... gọi lão đại là được rồi.” Vô Kỵ ừm một tiếng, bình thản nói.
“Tổ sư nhà ngươi, muốn chết à?” Đám người giận tím mặt với cái trò luân lý hài hước của Vô Kỵ.
Vô Kỵ chỉ vào con rắn nhỏ nói: “Có tin ta chết các ngươi cũng đi theo chôn cùng không!”
“Móa nó đây là cái quái?” Minh Đô cầm pháp trượng gắp con rắn lên hỏi Vô Kỵ.
“Con trai của Vô Kỵ đấy!” Vương Vũ đứng bên cạnh cười nói, con rắn nhỏ này là do Vương Vũ tìm ra mà.
“Con trai á?” Minh Đô chụp con rắn vào lòng bàn tay, lật qua lật lại xem, vừa xem vừa lẩm bẩm: “Sao ta thấy thế nào cũng là con gái…”
Thấy Minh Đô đùa nghịch thô bạo rắn của mình như vậy, sắc mặt Vô Kỵ biến đổi cực lớn: “Tên khốn nhà mi, mau bỏ xuống!”
Minh Đô không cam lòng bỏ con rắn xuống, cười nói: “Vô Kỵ à, không thể ngờ nha, trông ngươi vừa đạo mạo vừa nghiêm túc, thế mà giờ lại đi chơi trò người xxx thú, còn sản xuất ra một đứa con nữa.”
“Tiên sư nhà ngươi!” Sắc mặt Vô Kỵ đen như đít nồi, nói: “Mau đứng vào sau lưng ta.”
Sau khi mọi người không hiểu gì cả đứng vào vị trí sau lưng Vô Kỵ, Vô Kỵ cũng không biết đã nói câu gì đó, rắn nhỏ trên mặt đất vây quanh họ lại, một ngôi sao sáu cánh màu hồng hiện ra dưới chân họ.
Sau đó trên người đám người xuất hiện một trang thái gọi là Mê Trận.
Mê Trận: Sử dụng pháp lực thiết lập một kết giới ẩn thân với phạm vi 500 mã, mục tiêu cao hơn người sử dụng 5 cấp trở xuống không thể phát hiện sơ hở.
“Ôi mẹ nó, thuật ẩn thân tập thể à..” Sau khi mọi người nhìn thấy trạng thái này, không khỏi đồng loạt kêu lên.
Thuật ẩn thân tập thể, một kỹ năng khiến mọi người trong đội ngũ đều có thể ẩn hình, loại kỹ năng này lần đầu tiên xuất hiện trong trò chơi thủy tổ của game online - Truyền Kỳ, là một kỹ năng phụ trợ vô cùng mạnh mẽ.
Có điều do kỹ năng này quá là biến thái, bởi vậy trong những trò chơi sau này chưa từng thấy nó xuất hiện, không ngờ trong Trọng Sinh lại có thứ đồ hay ho này.
Ngoại trừ Vương Vũ, mọi người đều là những kẻ lăn lội trong giới game lâu năm, tất nhiên là biết chỗ đáng sợ của kỹ năng này, tất cả đều vô cùng kinh ngạc hỏi Vô Kỵ: “Con rắn này là cái gì? Thú cưng à?”
Vô Kỵ chỉ vào con rắn nhỏ trên mặt đất, sau đó đăng thuộc tính thú cưng lên.
Huyễn Xà (Cấp 25) (hiếm có)
HP: 500
MP: 200.000
Kỹ năng: Huyễn Trận (chủ động) sử dụng pháp lực bố trí một kết giới, có thể bao vây một mục tiêu có cấp bậc thấp hơn bản thân 5 cấp, mỗi giây tiêu hao 40 điểm nội lực.
Kỹ năng: Mê Trận (chủ động) sử dụng pháp lực thiết lập một kết giới ẩn thân với phạm vi 500 mã, mục tiêu cao hơn người sử dụng 5 cấp trở xuống không thể phát hiện. Mỗi giây tiêu hao 20 điểm nội lực, rời khỏi kết giới hoặc chủ động tấn công sẽ ngắt đứt kỹ năng, thời gian hồi là 15 phút.
Chủ nhân: Vô Kỵ.
“Ôi…” Nhìn thấy thuộc tính của Huyễn Xà, mọi người không ngừng xuýt xoa.
Thuộc tính của con rắn này chẳng ra làm sao, nhưng hai kỹ năng lại biến thái đến độ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kỹ năng Huyễn Trận tương đương với một Kết Giới Hắc Ám khác, nếu vận dụng thỏa đáng, có thể công có thể thủ, vô cùng khó đỡ.
Còn Mê Trận lại là một kỹ năng siêu mạnh cho việc mai phục và phòng thủ, mọi người đều biết, Tiềm Hành của nghề nghiệp Đạo tặc, ngoại trừ việc chủ động tấn công, nếu bị ngoại lực di chuyển cũng sẽ hiện hình, trong tình huống đối phương có nhiều người, chỉ cần bao vây lại sẽ có thể đánh người hiện nguyên hình.
Tuy Mê Trận không thể di chuyển nhưng chỉ cần mọi người không chủ động tấn công là sẽ không hiện hình, cứ như thế, trong tình huống hiện giờ kỹ năng này còn mạnh hơn Tiềm Hành của nghề Đạo tặc rất nhiều.
“Thì ra là kỹ năng của thú cưng, chẳng lẽ Trọng Sinh đã có hệ thống thú cưng?” Mọi người không hiểu hỏi.
Vô Kỵ nhún vai trả lời: “Cũng không nói là không có mà… Theo tình hình trước mắt thì chắc là có.”
Xuân Tường tặc lưỡi kinh ngạc nói: “Chậc chậc, không ngờ ngươi chơi lưu manh còn chơi ra thành tích, không phải làm gì đó với Angela mới có đấy chứ…”
Nói xong, Xuân Tường lại ngồi xổm xuống đất, ném con rắn nhỏ lên, nở một nụ cười bỉ ổi: “Con gái à, đi theo ông thôi... Ông mua kẹo cho con ăn, mẹ con ở chỗ ta nè…” Y hệt một ông chú đáng khinh lừa gạt trẻ con.
Người của công hội Bá Giả vừa chạy tới chỗ cách đám người Toàn Chân Giáo không xa, đột nhiên thấy một ánh sáng lóe lên, đám người Toàn Chân Giáo lại biến mất ngay trước mặt, cả bọn lập tức há hốc mồm nhìn.
“Móa, ta bị hoa mắt à? Sao chúng lại biến mất thế này? Lẽ nào là Tiềm Hành?” Người chơi của công hội Bá Giả kinh ngạc kêu lên.
Bá Giả Vô Song nói: “Không thể nào, bọn chúng chỉ có hai kẻ là nghề Đạo tặc, không thể nào cả hội lại biết Tiềm Hành được, có lẽ là dùng một thứ gì đó tương tự như quyển trục truyền tống.”
“Truyền tống rồi à, xem như bọn chúng biết điều, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ lột da chúng ra!” Đám công hội Bá Giả tức giận vô cùng nói.
BOSS khó giết như thế, khó khăn lắm mới rỉa được một nửa máu của nó, lại vì đám tiện nhân này đảo loạn tiết tấu, thật là tức muốn chết.
Bá Giả Vô Song nói: “Đừng thả lỏng cảnh giác, sở dĩ bọn chúng làm loạn như vậy là để đục nước béo cò, nhất định chúng sẽ còn quay lại, nhân cơ hội này mọi người chia nhau ra tìm, xem chúng có còn ở xung quanh hay không.”
“Rõ!” Mọi người nhận được mệnh lệnh đều tòa ra tìm kiếm hành tung của đám người Toàn Chân Giáo.
Đúng lúc này, đám người chơi nhìn thấy tin tức trên màn hình đã liên tục nối nhau ngồi truyền tống trận tới.
Rất nhanh, cả bình nguyên Liệt Nhật đã chật kín người.
Trong giới thiệu trên trang chủ, BOSS May Mắn chính là BOSS có thể rớt ra trang bị Truyền Thuyết, nghe nói thành Liệt Nhật có BOSS May Mắn, tất cả các công hội lớn của hai mươi thành chính của khu bảy đều kéo tới đây, ngay cả người của Liên Minh Huyết Sắc và Trường Ca Vô Đối cũng chạy tới hóng hớt.
Những người chơi lẻ tẻ hoặc những công hội nhỏ khác thì lại càng nhiều không đếm xuể, liếc mắt một cái, chỉ thấy cả biển người tấp nập, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối, tính sơ qua ít nhất cũng phải có mười mấy vạn người.
Mười mấy vạn người là khái niệm như thế nào? Trong hiện thực một thị trấn đại khái chắc cũng có số người như vậy, lúc này toàn bộ tập hợp ở một địa điểm, một khu luyện cấp to như vậy, lúc này lại chật kín đến mức không còn chỗ đứng.
Thần May Mắn đáng thương, bị mười mấy vạn người vây xem, kết cục chắc chắn rất thảm thiết.
“Hey, nhìn thấy gì chưa, đó là BOSS May Mắn đó.”
“Ha ha, nhìn thấy rồi, cũng chẳng ra gì… Không biết rớt ra được đồ gì ngon không…”
“Đệt mợ, đằng sau đừng chen lấn nữa.”
Thần May Mắn chỉ có một, những kẻ nhìn thấy lại đều có tâm tư đục nước béo cò, những kẻ không nhìn thấy lại cứ liều mạng chen lên, trong chốc lát cả bình nguyên Liệt Nhật đầy ắp người chơi chen lấn xô đẩy nhau, khung cảnh hỗn loạn vô cùng, nơi duy nhất yên tĩnh là khu vực thù hận xung quanh BOSS.
Người của công hội Bá Giả đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu, Thần May Mắn lại mất đi mục tiêu thù hận, lúc này lại đi lang thang không có mục tiêu về hướng đông.
Mọi người không dám ngăn cảm, cũng không nỡ từ bỏ, chỉ đành bám theo BOSS, di chuyển cùng một lúc.


Trang 172# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất