Chương 344: Ai biến thái hơn ai?
=== oOo ===
Các nhà vật lý học vĩ đại từng dạy cho chúng ta, lực ảnh hưởng lẫn nhau, lúc này ta cũng muốn khuyên bảo mọi người, ngay khi cây gậy ở giữa hai chân nhất định không được xông về phía trước.
Bá Giả Vô Song phải trả giá đắt khi hắn ta xem thường hành vi này của Vật lý học.
Ngay lúc Bá Giả Vô Song bụm lấy đũng quần khom người ngã xuống đất, pháp thuật của Xuân Tường cùng với Minh Đô đã phóng ra.
Kết Giới Hắc Ám định thân.
Thiên Lôi Địa Hỏa che phủ, chỉ một thoáng lửa cháy cuồn cuộn ánh điện lóe lên, xung quanh trong nháy mắt Vương Vũ bị đánh thành lỗ hổng.
Mà lúc này Vương Vũ cũng đang chiến đấu với Thần May Mắn.
Thần May Mắn có tổng cộng hai trăm vạn máu, cho dù chỉ còn 1% thì chỉ số sinh lực của nó lúc này vẫn tầm khoảng 20.000, với lực công kích của Vương Vũ thì ít nhất còn phải đánh năm, sáu lần mới có thể giết chết nó.
Tuy nhiên lúc này không có Kết Giới Hắc Ám của Thuật sĩ hắc ám khống chế, Thần May Mắn lại có thể khôi phục công kích và năng lực né tránh biến thái như trước.
Thấy Vương Vũ quơ trường côn đập tới, trường kiếm của Thần May Mắn chém xuống, vạch ra một kiếm khí hình vòng cung.
Vương Vũ biết lực công kích của Thần May Mắn đủ giết mình trong nháy mắt, hắn nhìn kiếm khí quét tới, thân thể ngửa ra sau, triển khai môn võ Thiết Bản Kiều tránh kiếm khí, sau đó hai chân hắn di chuyển, eo đổi hướng, kéo theo trường côn quét về phía Thần May Mắn.
Trong võ thuật Trung Hoa có xem trọng việc sử dụng côn quét ngang một phạm vi lớn, nói cách khác là khi dùng trường côn quét ngang thì phạm vi bao trùm rất rộng, nếu như hệ thống nhất định phải chơi bẩn, ngay cả một thoáng cũng có thể làm cho Thần May Mắn né được, Vương Vũ cũng chỉ đành cam chịu.
Thần May Mắn không thể di chuyển, nhưng cũng không thể né tránh, trường kiếm của nó vừa thu lại đã ngăn trước mặt.
“Soạt!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, hành động đánh quét của Vương Vũ bị chặn lại, thế nhưng cảm giác bị đỡ đòn thực tế này cũng không làm cho Vương Vũ thấy sầu não, trái lại khiến hắn bỗng nhiên vui mừng.
Xem ra Vương Vũ đoán không sai, Thần May Mắn chỉ có thể tránh được công kích từ xa, không né được công kích sát người, nếu không phải như vậy thì khi đối mặt với chiêu Va Chạm của bốn nghề nghiệp tanker, Thần May Mắn hoàn toàn không cần thiết phải ra tay trước, bởi vì bốn người bọn họ đến gần nó mới công kích, Bá Giả Vô Song cũng sẽ không thể giữ được một hơi tàn.
Không thể không nói thiết kế của con BOSS này quá mức bẫy nhau rồi, công kích từ xa không hiệu quả, cận chiến căn bản không thể đến gần Thần May Mắn được mặc dù nó không thể di chuyển, vì thế trên cơ bản là nó đã đứng ở thế bất bại.
Nếu không phải Vô Kỵ nhìn được điểm hạn chế của nó, chỉ sợ người của bốn công hội có chết sạch ở đây cũng đừng hòng tiêu diệt được Thần May Mắn.
Đương nhiên người chơi bình thường không đến gần được, thì không có nghĩa là Vương Vũ cũng không thể tới gần, Thần May Mắn thuộc loại trâu bò như thế nào cũng chỉ là một con BOSS cấp 40, cái gọi là Kiếm Pháp kia có thể nói là không có kẽ hở đối với người chơi bình thường mà thôi, nhưng trong mắt Vương Vũ thì nó lại giống như trò trơi của bọn con nít.
Nhoáng cái, Thần May Mắn vừa đón đỡ được trường côn của Vương Vũ, lại vung kiếm lên một lần nữa, quét ra một luồng kiếm khí.
Vương Vũ không hề hoang mang né người sang một bên, kiếm khí lóe qua, sau đó Vương Vũ chợt bước một bước xông đến trước người Thần May Mắn, trường côn trong tay thay đổi thành hai thanh đơn thủ kiếm một dài một ngắn trông như dĩa ăn.
Vương Vũ đột nhiên xông đến trước mặt Thần May Mắn làm nó giật nảy mình, nó lật đật vung trường kiếm chém tới Vương Vũ, trường kiếm trong tay Vương Vũ đã sớm vung lên, không lệch không nghiêng đâm thẳng lên cổ tay của Thần May Mắn.
Trường kiếm vừa mỏng vừa dài, dưới đòn đâm tới của Vương Vũ trực tiếp đánh ra bạo kích.
- 3324!
Một chỉ số sát thương đỏ tươi bay lên từ trên đầu Thần May Mắn.
“Đệch! Cái này...”
Phu Tử Quá Phiền cách đó không xa may mắn không bị Minh Đô đánh chết, vừa thấy cảnh này, cằm của gã trực tiếp rơi xuống đất.
Chỉ có người thật sự từng giao đấu với Thần May Mắn mới biết tên này cường hãn đến mức nào, đừng thấy nó chỉ là một con BOSS đứng như cọc gỗ, nhưng cao thủ của bốn công hội nhiều như vậy, cũng chỉ có thể kéo dài liều chết với nó dựa vào khống chế và Cung thủ thôi, không thể tưởng tượng được lại có người dám can đảm giao đấu chính diện với nó, hơn nữa còn đánh trúng người nó nữa!
Đáng sợ nhất là, quá trình Thần May Mắn trúng chiêu quá quỷ dị, cảm giác giống như là Thần May Mắn cố ý đưa cổ tay lên hứng đòn vậy.
Phu Tử Quá Phiền chơi game đã nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng rợn cả người như thế.
Sợ hãi thì sợ hãi, nói thế nào thì Phu Tử Quá Phiền cũng là đại cao thủ, sau khi kinh ngạc gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó gã rút ba mũi tên vắt lên dây cung, nhắm ngay Vương Vũ mà bắn tới.
Ý đồ của Phu Tử Quá Phiền rất rõ, sự cường hãn của Thần May Mắn rõ như ban ngày, cho nên trong tiềm thức, Phu Tử Quá Phiền tưởng rằng vừa rồi hơn phân nửa là Vương Vũ gặp may, lúc này gã đánh lén một chút, cho dù không giết được Vương Vũ trong nháy mắt, cũng có thể để cho Thần May Mắn có cơ hội phản kích.
Bấy giờ hai mắt của Vương Vũ đã nhìn chính xác đường kiếm thứ hai của Thần May Mắn, hắn vừa tính xong phương hướng xuất kiếm, chợt nghe tiếng xé gió phía sau lưng.
“Vẫn còn người!” Trong lòng Vương Vũ căng thẳng, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ né người qua một bên, đùi phải hắn lượn vòng đá một chiêu Đá Tống Ngang ra, ba mũi tên bị đá rơi xuống đấy, cùng lúc đó trường kiếm của Thần May Mắn cũng đã vung đến trước người Vương Vũ.
Đoản kiếm bên tay trái của Vương Vũ giơ lên, trường kiếm bên tay phải đột nhiên quơ về phía trước giao nhau, hai thánh kiếm cùng với chuôi kiếm hỗ trợ lẫn nhau hình thành một điểm giao, làm mắc kẹt trường kiếm của Thần May Mắn.
Vương Vũ nhanh tay lẹ mắt, hai tay chợt vừa nhắc về phía trước, lại phóng một Lôi Đình Cước ra đá lên cổ tay Thần May Mắn, BOSS mang theo luồng ánh chớp quanh người bị đá lùi về sau, đồng thời trường kiếm trong tay Thần May Mắn cũng bị Vương Vũ đánh rơi xuống.
Vương Vũ khều trường kiếm của Thần May Mắn lên rồi nhét vào trong túi, đây có thể là đồ tốt đấy.
Sau khi đá văng Thần May Mắn, Vương Vũ quay đầu mỉm cười nhìn Phu Tử Quá Phiền. Gã ta thấy nụ cười ung dung của Vương Vũ, nhất thời sởn cả tóc gáy.
“Điều này, sao có thể có chuyện đó được...” Phu Tử Quá Phiền hoàn toàn đờ người ra. Trong nhận thức của Phu Tử Quá Phiền, hẳn là dưới tình huống vội vã không kịp chuẩn bị, Vương Vũ hoặc là bị mình bắn chết, hoặc là bị Thần May Mắn chém chết, không ngờ tên này không chỉ tránh được đòn đánh lén của mình, còn một cước đá lui Thần May Mắn.
Nếu như có một lần thì là do may mắn, còn lần này tuyệt đối là sức mạnh của thao tác, thao tác đúng nghĩa.
Điều làm cho Phu Tử Quá Phiền cảm thấy sợ hãi nhất chính là nụ cười ung dung kia của Vương Vũ, dường như mọi việc hắn làm đều có vẻ đơn giản.
Trên thế giới kẻ đáng sợ nhất thường chính là loại người, ngươi cho rằng hắn liều mạng, nhưng hắn lại là người có bộ dạng chưa dốc hết toàn lực để làm một việc gì.
Nụ cười kia của Vương Vũ triệt để đánh đổ lòng tự tin của Phu Tử Quá Phiền thân là một cao thủ.
“Tại sao có thể tồn tại dạng người như thế cơ chứ? Đây thật giống như đang nằm mơ vậy...”
Trong lúc Phu Tử Quá Phiền tự lầm bầm, gã bị một tia sét do Minh Đô chạy đến ném vào người, làm gã nổ thành tro bụi.
Thần May Mắn không có vũ khí, quyền cước võ thuật quả thực cũng như mấy trò mèo cào, Vương Vũ đeo Bao tay vào, sau đó triển khai kỹ năng Băng Quyền đuổi tới, hai chiêu Mãnh Hổ Kích và Trảo Thủ nối tiếp Lên Gối đánh tới.
- 2214
- 4821
- 5145
- 5521
Nói cho cùng thì quyền cước của Vương Vũ mới là mạnh nhất, bốn chỉ số sát thương màu đỏ bay lên, Thần May Mắn bị ba chiêu của Vương Vũ đánh thành một luồng ánh sáng trắng, mấy vật phẩm lóe lên ánh sáng rực rỡ rơi từ trên không xuống.
Vương Vũ vung tay lên ôm những món đồ Thần May Mắn rơi ra vào trong lòng, sau đó gửi tin qua kênh trò chuyện: “Rút lui!”
Trang 175# 1