Chương 346: Món trang bị vạn năng
=== oOo ===
Ngoài Ám Dạ Chi Ảnh ra, thuộc tính của mấy món trang bị khác cũng đều bình thường, toàn là trang bị Hoàng Kim cao cấp nhất, chẳng qua không có kỹ năng xuất sắc như Ám Dạ Chi Ảnh mà thôi.
Lúc này mọi người mới nhận ra sở dĩ BOSS May Mắn đặc biệt như vậy, nguyên nhân chủ yếu không chỉ là vì số lượng và chất lượng trang bị mà nó đánh rơi đều tương đối cao, đặc điểm lớn nhất của các trang bị do BOSS May Mắn đánh rơi chính là tùy theo người đánh BOSS, trong đội đánh BOSS có nghề nghiệp gì là nó sẽ phát trang bị của nghề nghiệp đó.
Chơi game mà, sợ nhất là nhặt được món đồ cực phẩm mà mình không thể sử dụng, BOSS May Mắn đã hoàn toàn khiến người chơi không phải băn khoăn điều đó, chân ngươi to bao nhiêu thì ta có giầy to cỡ đó, phục vụ rất chu đáo.
Ngoài mảnh vỡ Tuyệt Vọng Chi Thứ của Ký Ngạo và áo choàng của Bắc Minh Hữu Ngư ra, Thần May Mắn còn đánh rơi vài món trang bị khác, đều phù hợp với người của Toàn Chân Giáo.
Dương Na nhận được một đôi giày cực phẩm cho Cung thủ có tăng thêm tốc độ di chuyển, điều này khiến thực lực của Dương Na, người vốn dựa vào di chuyển tránh né để kiếm ăn, tăng vọt lên hẳn.
Minh Đô thì nhận được một đôi bao tay tăng thêm tốc độ thi pháp. Hiện giờ tốc độ thi pháp của Minh Đô gần như cao gấp hai lần người chơi bình thường, người khác tung được một pháp thuật thì hắn ta đã ném được hai cái rồi, càng xứng với cái danh pháo đài di động.
Xuân Tường nhận được một trang bị dành riêng cho nghề nghiệp ẩn, tên là chiếc nhẫn Hiền Giả, có thể tăng cường thuộc tính của sinh vật triệu hồi, tăng hiệu quả kỹ năng.
Vô Kỵ nhận được một chiếc mũ có tên là "Quang Minh Lễ Tán", ngoài tăng thuộc tính ma phòng ra, còn cộng thêm không ít vào kỹ năng phục hồi.
Món trang bị cuối cùng là một món trang bị bảo vệ đùi, mà lúc này còn bốn người vẫn chưa được chia đồ...
Ở trong game Trọng Sinh này, trang bị bảo vệ đùi là thứ có tỉ lệ rơi rất thấp, gần tương tự với trang bị loại trang sức, ngay cả Vương Vũ bây giờ cũng đang mặc một món đồ bình thường mua từ cửa hàng.
Quần Da Của Kiếm Hào Will (Hộ thoái) (Ám Kim)
Vật phòng: 60 - 80
Ma phòng: 60 - 80
15 sức mạnh
15 thể chất
Sự nhanh nhẹn của Kiếm Hào: Kỹ năng bị động, tăng 30% tốc độ di chuyển, tốc độ tấn công và tốc độ phóng kỹ năng.
Uy thế của Kiếm Hào: Kỹ năng bị động, tăng 20% lực công kích của đôi chân.
Kỹ xảo của Kiếm Hào: Kỹ năng bị động, tăng 20% hiệu quả kỹ năng loại lưỡi nhọn.
Bóng dáng của Kiếm Hào: Kỹ năng né tránh, phạm vi kỹ năng là 50.
Nghề nghiệp yêu cầu: Thông dụng
Cấp độ yêu cầu: 20
Giới thiệu về trang bị: Quần da hàng thùng mà Kiếm Hào Will đã mặc, không biết bao lâu rồi chưa giặt.
"..."
Khi nhìn thấy món trang bị này, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Tuy lời giới thiệu về trang bị khiến người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng thuộc tính của trang bị này chắc chắn là cực phẩm nhất, bởi vì đây là một món trang bị vạn năng thông dụng chân chính.
Cộng thêm tốc độ đánh, tốc độ di chuyển, tốc độ thi pháp, thêm cả công kích, mỗi một thuộc tính đều là những thứ mà các nghề nghiệp chắc chắn không thể thiếu được, cuối cùng lại còn có cả kỹ năng né tránh.
Kỹ năng né tránh và kỹ năng di chuyển vị trí hoàn toàn khác biệt về bản chất. Kỹ năng di chuyển vị trí là nhanh chóng né tránh đòn tấn công, cần kỹ xảo thao tác cực kỳ cao siêu, còn kỹ năng né tránh thì thật sự là né tránh trăm phần trăm. Trong bảy nghề nghiệp hiện tại, ngoài Lăn Mình do Vương Vũ tự sáng tạo ra, chỉ có nghề nghiệp Cung thủ là có kỹ năng này.
Cho nên mức độ hiếm có của kỹ năng né tránh phải nói là không thua gì kỹ năng công kích cao cấp, riêng kỹ năng né tránh cuối cùng này đã khiến giá cả của trang bị này tăng lên gấp bội.
Danh Kiếm Đạo Tuyết là kẻ có tiền thường nhìn thấy cực phẩm, nhưng khi nhìn món đồ bảo vệ đùi này, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt thèm khát.
Trên thị trường có rất nhiều trang bị vạn năng, nhưng trang bị vạn năng chứa tất cả hiệu quả đặc biệt của các nghề nghiệp như món trang bị này thì đúng là chỉ có mình nó.
"Chúng ta tung xúc xắc đi." Vô Kỵ nói một cách mặt dày.
Trang bị bảo vệ đùi vốn cực kỳ hiếm có, huống chi đây còn là một món trang bị siêu cực phẩm, đúng là đáng để mặt dày một lần vì nó.
"Được, được..."
Sáu người vừa nhận được trang bị đều gật đầu đồng ý, dù sao một người làm chuyện này thì gọi là không biết xấu hổ, nhưng nhiều người cùng làm thì được gọi là chiều theo lòng dân...
"Được cái đầu các người ấy, bớt mặt dày một chút thì chết à?" Vương Vũ không hổ là người kiếm ăn từ quyền cước, tay chân lanh lẹ nhất, lập tức thò tay ôm trang bị kia vào trong lòng.
Ba người không nhận được trang bị cứ tưởng Vương Vũ cùng phe cánh với bọn họ, nhưng khi thấy Vương Vũ đột nhiên ra tay cướp trang bị thì lập tức la lên.
"Móa, lão Ngưu, trước đây ngươi có như thế đâu!"
"Ta lấy trang bị này!" Vương Vũ nói đầy kiên quyết.
Với Vương Vũ mà nói, kỹ năng của trang bị bảo vệ đùi này thực ra cũng không quan trọng, thứ hắn coi trọng chính là kỹ năng tăng lực công kích chân kia.
Trong Trọng Sinh này có không ít kỹ năng tấn công bằng chân, ngoài cú đá của Đạo tặc, phần lớn đều là kỹ năng của nghề nghiệp Võ sư.
Vương Vũ tập võ quanh năm, không sợ tay đấm chân đá gì, thứ duy nhất trong trò chơi này mà khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên chính là lực công kích của quyền cước lại cùng một loại... Là một người tập võ, hắn không thể nào chịu nhịn được loại chuyện này, nhưng đành chịu thôi vì đây là trò chơi, nên Vương Vũ đành phải chấp nhận, lúc này rốt cuộc đã gặp được một món trang bị có thể phân biệt được quyền và cước, làm sao Vương Vũ có thể bỏ qua.
"Ặc..." Thấy Vương Vũ quyết liệt như vậy, những người khác lập tức im lặng lại.
Nói thế nào đây, thường ngày Vương Vũ rất ít khi cướp trang bị của người khác, những người đang ngồi nơi đây gần như đều được hưởng lợi từ Vương Vũ, vả lại lần đánh BOSS này, Vương Vũ là người cống hiến nhiều nhất, nếu Vương Vũ muốn trang bị này, hầu như mọi người đều không tiện từ chối.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của bọn họ, Vương Vũ cho rằng bọn họ không đồng ý, bèn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không để các người chịu thiệt thòi, ta mua không phải là được sao? Đạo Tuyết, ngươi ra giá đi."
Nói xong, Vương Vũ lập tức móc túi, kết quả lập tức ngây ngẩn cả người ra, bởi toàn bộ tiền của hắn đều bị Danh Kiếm Đạo Tuyết cầm đi mua nguyên liệu rồi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết vội vàng nói: "Lão Ngưu, bọn ta không có ý đó..."
"Ta biết." Vương Vũ cười nói: "Nhưng ba người các ngươi chưa lấy được thứ gì, lòng ta khá băn khoăn, thôi ta để tạm mấy thứ này ở chỗ các người, chờ khi nào có tiền ta sẽ lấy lại sau."
Dứt lời, Vương Vũ lấy một đống đồ ra khỏi túi, đưa cho ba người Danh Kiếm Đạo Tuyết, Bao Tam và Doãn Lão Nhị.
"Trời ạ! Thuật Ăn Cắp!"
"Ôi đệt! Bộ trang phục Kiếm Thuẫn đơn thủ!"
"Kỹ năng cấp Sử Thi!!"
Ba người nhìn những món đồ mà Vương Vũ lần lượt đưa cho, kinh ngạc tới mức hô to ngay tại đó.
Mỗi một món đồ trong mấy thứ này có giá trị không hề thua kém chiếc quần da kia, Vương Vũ lại trực tiếp quăng ra cho bọn họ.
Vương Vũ gật đầu nói: "Ừ, đáng giá không?"
"Hỏi thừa, đương nhiên là quá đáng giá rồi!" Ba người cùng kêu lên.
"Vậy được rồi!" Vương Vũ nghe vậy mới nói.
"Thế này đi, bọn ta sẽ mua mấy thứ này, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có tiền, chờ tới lúc có thì trừ một phần của chiếc quần da này là được." Người làm ăn Danh Kiếm Đạo Tuyết lên tiếng.
Vương Vũ cười đùa: "Điều này thì cũng được, nhưng nếu ngươi tính toán theo tỉ giá hối đoái hiện tại thì ta đồng ý!" Mai sau giá trị của vàng sẽ bị giảm xuống chục lần... Vương Vũ đâu có ngu.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nói: "Sao có thể chứ, chúng ta làm ăn đứng đắn mà."
Trang 176# 1