Chương 51: Lời Nói Trên Đây Không Nhằm Vào Một Công Hội
=== oOo ===
"Thế nào? Ngươi không tin chúng ta?" Vô Kỵ nhìn vẻ mặt Doãn Lão Nhị, không hài lòng hỏi.
Doãn Lão Nhị cười nói: "Theo đạo lý mà nói ta thực sự không thể tin tưởng các ngươi được, nhưng mà không biết vì sao, ta cảm thấy chuyện này có hy vọng, dù sao hiện tại ta cũng chỉ có cấp mười mấy, cùng lắm thì một lần nữa làm lại từ con số 0 thôi! Cho dù có thất bại sau này cũng có vốn liếng để khoe khang, không phải sao?"
Vương Vũ cười nói: "Chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, chắc chắn ngươi hợp tính với người của Toàn Chân Giáo!"
Doãn Lão Nhị cười hì hì, sau đó lại hỏi: "Lại nói lão đại Vô Kỵ, ngươi nói ngươi có mười phần nắm chắc với nhiệm vụ lần này, có thật không?"
"Ừ! Thật! Có điều là mười phần trên một trăm!"
Doãn Lão Nhị: "..."
Thằng nhóc này thật đúng là tìm đường chết, một phần mười niềm tin mà cũng dám bảo vệ trụ sở, nếu một trăm phần trăm chẳng phải là muốn leo lên trời sao.
Vô Kỵ nói: "Được rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị một chút nhé, mua nhiều dược tề và hợp tề, nếu không có gì thay đổi thì nhiệm vụ bảo vệ lần này sẽ kéo dài khoảng bốn giờ, tất cả hãy kiểm tra lại tiền cước Internet và tiền điện nhà mình đi, đừng để đến lúc đó đột nhiên mất mạng mất điện thì xui."
Bao Tam lẩm bẩm: "Thật ra tiền cước Internet và tiền điện không có vấn đề gì, ta phải nói với mẹ ta một tiếng, nếu không thấy ta mất ăn mất ngủ chơi game, bà ấy sẽ lại đánh ta một trận!"
Vô Kỵ gật đầu: "Ta cũng phải nói với cha ta một tiếng."
Vương Vũ nói: "Ta phải nói với vợ một tiếng..."
Mọi người: "Ngươi có vợ rồi hả?"
"Đúng vậy..." Vương Vũ gật đầu.
"Chậc chậc..." Mọi người đều rối rít lắc đầu, không ngờ đường đường là cao thủ số một thiên hạ, lại là một kẻ sợ vợ.
Vương Vũ dường như đoán được mọi người đang nghĩ gì, vội vàng nói: "Không phải như các ngươi tưởng tượng đâu..."
"Thôi đi, khẩn trương lên, nếu không em dâu lại rút dây mạng của ngươi bây giờ, cảm giác kia còn uất ức hơn bị ngắt điện cơ!" Xuân Tường tràn đầy cảm khái.
Vô Kỵ đột nhiên nói với Xuân Tường: "Xuân huynh, ngươi đăng bài lên diễn đàn, nhất định phải tình cảm dạt dào, coi thường tất cả chúng sinh!"
"Còn phải đăng bài sao?" Doãn Lão Nhị nói.
Vô Kỵ nói: "Nhất định phải đăng, đây là một sự kiện lớn phải ghi danh vào sử sách, đương nhiên là muốn cho cả thiên hạ đều biết Toàn Chân Giáo ta mới là số một Trọng sinh."
Trong hệ thống Trọng sinh có một quyển sách "Sự Kiện Lớn", ghi lại tất cả những câu chuyện vinh quang của người chơi, hễ là được thông báo trên thế giới, sẽ được ghi chép lại, những người chơi gọi đùa là "Ghi danh sử sách".
Doãn Lão Nhị trong lòng buồn bã nói: "Vậy ngộ nhỡ thất bại thì sao? Chẳng phải quá mất mặt sao!"
"Mất mặt ấy à, quen dần đi là được!"
"Đệt!"
Xuân Tường cười hì hì nói: "Người trẻ tuổi đừng xốc nổi như vậy, cho dù thất bại vẫn sẽ được ghi danh vào sử sách, không lấy thành công hay thất bại để bàn luận anh hùng, hơn nữa, ngộ nhỡ thành công thì sao?"
Doãn Lão Nhị vẻ mặt tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy mình lên nhầm thuyền giặc...
Xuân Tường đăng xuất xong, lập tức phi thẳng lên diễn đàn của cả server, lưu loát viết một chủ đề, sau đó dùng tài khoản ghim lên.
"Thông cáo: Lũ cặn bã các ngươi hãy nghe đây, vào mười giờ sáng, Toàn Chân Giáo sẽ mở nhiệm vụ đánh chiếm lãnh địa công hội, muốn để tất cả các game thủ trong thế giới Trọng Sinh biết ai mới là lá cờ đầu chân chính. Đương nhiên, những lời trên không nhằm vào một công hội nào cả, mà là nhằm vào tất cả các công hội!"
Xuân Tường hoàn toàn tuân theo ý chí của Vô Kỵ, sử dụng câu từ kiêu ngạo, coi rẻ chúng sinh.
Khi bài này được ghim lên, diễn đàn lập tức nổ tung.
"Mẹ nó, cái đám điên Toàn Chân Giáo này lại thích nhảy nhót vậy..."
"Mở nhiệm vụ chiếm lãnh địa? Đúng là lũ này ngu không giới hạn mà..."
"Toàn Chân Giáo là gì?"
"Đần thế, Toàn Chân Giáo mà cũng không biết, ngươi chơi game bao giờ chưa?"
"Ta nghe nói về Thiên Hạ Mạt Thế, Liên Minh Huyết Sắc, Quân Đoàn Tử Vong rồi, nhưng chưa nghe nói tới Toàn Chân Giáo bao giờ!"
"Đừng nhắc đến Liên Minh Huyết Sắc nữa, nghe nói tới chuyện ở thành Dư Huy ngày hôm qua chưa? Diễn đàn của thành Dư Huy bọn ta đều nổ tung cả rồi. Nói là Liên Minh Huyết Sắc đắc tội Toàn Chân Giáo, bị Toàn Chân Giáo đánh cho một trận, cuối cùng phải nhận sai thây..."
"Mẹ, Toàn Chân Giáo đưa ra bao nhiêu người thế!"
"Ta bảo là một người, ngươi có tin không?"
"Ha ha, người của thành Dư Huy đều khoác lác không biết xấu hổ."
Tin tức trên diễn đàn nhanh chóng lan truyền vào trong game. Các đại ca của các công hội khi nhận được tin này thì đều đứng ngồi không yên.
Ở thành Thiên Phong, trong văn phòng của công hội "Vạn Lý Hoàng Sa", một công hội đứng thứ ba toàn server, hội trưởng Hoàng Sa Tế Nhật nhận được thông tin, kinh hãi một lúc lâu, rồi mới lẩm bẩm: "Mẹ, cái lũ không đứng đắn này sao vẫn còn sống nhăn nhở thế nhỉ?"
Phó hội trưởng Vạn Lý Cuồng Phong gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói bọn họ chạy tới thành Dư Huy chơi bời rồi. Ngày hôm qua còn chỉnh Liên Minh Huyết Sắc một trận. Nghe nói em trai của Huyết Sắc Chiến Kỳ còn bị một Võ sư của Toàn Chân Giáo làm thịt sáu lần liền."
"... Mẹ nó! Chính là tên nhóc bên đằng vợ à?" Hoàng Sa Tế Nhật nghe vậy, mắt sáng ngời.
Vạn Lý Cuồng Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
"Đúng là báo ứng mà, ta cũng muốn chém hắn lâu rồi. tên Võ sư kia là ai? Xuân Tường hay Bao Tam?" Hoàng Sa Tế Nhật hỏi.
"Không phải bọn họ, nghe nói là mới gia nhập thôi..."
"Chậc chậc, không biết đội này lại đào bới cao thủ từ chỗ nào... Nói ra thì bọn họ đúng là dám làm thật. Người có cấp bậc cao nhất công hội bọn họ mới cấp 15 chứ nhỉ!" Hoàng Sa Tế Nhật bùi ngùi một phen, rồi lại hỏi.
Vạn Lý Cuồng Phong mở bảng danh sách ra xem: "Ừ, đúng vậy, những người khác đều cấp 14, mấy người đứng top đầu trên bảng xếp hạng đều là người của họ cả."
"Vậy ngươi cảm thấy bọn họ có làm được không?"
Vạn Lý Cuồng Phong lắc đầu nói: "Ta thấy chưa biết chắc! Ngươi thử nghĩ xem, kể cả công hội chúng ta, hiện giờ mà đi làm nhiệm vụ lãnh địa, đoán chừng cũng chỉ nắm chắc ba phần thắng, huống chi là mấy người bọn họ, xem ra bọn họ chỉ có chừng một phần trăm phần thắng là tối đa! Thật không rõ bọn họ nghĩ gì trong đầu nữa..."
Hoàng Sa Tế Nhật cười nói: "Ha ha, lần trước bọn họ tuyên bố đánh tan Tam Sát Trang, có người nói là bọn họ còn chẳng có phần trăm chiến thắng nào mà? Cuối cùng không phải là..."
"Cũng đúng, với bọn họ mà nói, một phần trăm cơ hội thắng đã là đủ cao rồi, chắc chắn sẽ liều mình thử một lần..."
"Đúng là lũ điên..."
Thành Thiên Long.
Ở trong tổng bộ của Thiên Hạ Mạt Thế, hội trưởng Độc Cô Cửu Thương của công hội Thiên Hạ Mạt Thế cũng nhận được tin này, bèn cười lạnh nói: "Lũ đần này lại định chơi trò ngu ngốc gì vậy?"
Quân sư Độc Thủ Phong Cái đứng bên nói: "Bọn chúng gây chuyện còn ít à? Mở lãnh địa công hội, sao chúng nó không phi lên trời luôn đi!"
Độc Cô Cửu Thương nói: "Hừ, đám người đó, chẳng có bản lĩnh gì ngoài thích tỏ ra ta đây!"
"Đúng vậy, lúc chơi Kim Quần trước đây, bọn họ còn nói muốn 'Hoa Sơn Hội Tứ Thần', kết quả là bị Đông Phương Bất Bại treo lên đánh tới chết, thành trò cười cho cả game Kim Quần. Cuối cùng bọn họ còn không biết xấu hổ, nói là bọn họ tuy thua nhưng là thua trong vinh quang, còn kẻ khác thì còn chả có gan khiêu chiến... Xem chừng lần này chắc cũng như vậy." Độc Thủ Phong Cái cười nói.
"Ha ha ha, cái lũ cặn bã vô liêm sỉ đó!" Nhớ tới chuyện đáng xấu hổ của Toàn Chân Giáo ngày xưa, Độc Cô Cửu Thương cười ha ha.
Lúc này, Anh Quang vốn không nói gì nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Đại ca, ta cảm thấy chuyện chưa chắc đã đơn giản như vậy. Nghe nói bọn họ mới tuyển được một cao thủ, vừa xử luôn cả Liên Minh Huyết Sắc..."
"Hừ tên ngu ngốc Huyết Sắc Chiến Kỳ kia, thắng được đám cặn bã đó mới là lạ!"
"Không đúng, nghe nói cao thủ kia của bọn Toàn Chân Giáo rất lợi hại..." Anh Quang lại nói.
Độc Thủ Phong Cái khinh thường: "Hừ, lợi hại đến mấy thì liệu một người có thể đánh lại mười người được không?"
Anh Quang im lặng... Lúc trước cả đội mười sáu người của bọn họ đều bị giết sạch. Với tay Võ sư kia mà nói, việc một người đánh mười người là chuyện quá bình thường, chả phải thử thách lớn lao gì.
Dĩ nhiên, Anh Quang chắc chắn sẽ không nói tới chuyện mất mặt và xấu hổ kia.
Trang 27# 1
Chương 52: Cá Cược
=== oOo ===
Chương 52: Cá Cược
Liên Minh Huyết Sắc ở thành Dư Huy.
Sau khi nghe được tin tức này, Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng triệu tập cuộc họp của các thành viên nòng cốt.
"Nghe nói người của Toàn Chân Giáo sắp đánh lãnh địa công hội, mọi người thấy thế nào?" Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi.
Có bài học từ cuộc họp lần trước, những người khác bắt đầu ào ào lên tiếng. Huyết Sắc Ám Ngữ nói: "Cái lũ cẩu đó, chúng muốn chết thì cứ để chúng nó chết đi!"
Đám người còn lại đều hưởng ứng theo: "Đúng vậy, đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rõ lãnh địa công hội khó như nào, cái chiến thuật đánh không lại thì bỏ chạy này của tụi nó, thủ được mới là lạ!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy thì cười nói: "Có ai có ý kiến gì hay để chèn ép tụi nó không?"
Huyết Sắc Tu La cười khà khà: "Đến lúc đó chúng ta mở tài khoản lên diễn đàn cười nhạo chúng nó! Mẹ nó, chỉ vì chúng nó, bây giờ đi ra ngoài ta mà nói mình thuộc Liên Minh Huyết Sắc đều cảm thấy mất mặt..."
Mọi người cạn lời.
Câu đầu của Huyết Sắc Tu La coi như có vài phần đạo lý, nhưng câu nói đằng sau thì hoàn toàn thừa thãi. Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe xong, mặt đen như đít nồi.
Thường ngày Huyết Sắc Ám Ngữ có mối quan hệ không tệ với Huyết Sắc Tu La, vội vàng đứng ra giảng hòa: "Lúc bọn chúng canh lãnh địa công hội, chúng ta đi quấy rối, được không?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ vui vẻ nói: "Ý này cũng được đấy..."
Huyết Sắc Phong Ngữ vốn thờ ơ lạnh nhạt nãy giờ đột nhiên nói: "Ý kiến này không được!"
"Vì sao?"
Huyết Sắc Phong Ngữ đáp: "Lúc công thành, thù hận của đám quái vật hệ thống là không phân biệt ai hết. Tới lúc đó chúng ta đến đấy, chắc chắn sẽ được cho là viện trợ. Ngươi nói xem lũ quái vật đó đánh chúng ta, chúng ta có đánh lại chúng nó hay là không?"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Nếu đánh lại thì tức là đang giúp đỡ Toàn Chân Giáo, còn nếu không đánh lại thì đúng là tự lao đầu vào chỗ chết... Trong hai lựa chọn đấy, thật không biết nên chọn cái nào.
"Cho nên, chúng ta cứ mặc kệ bọn họ đi. Nếu họ thắng, chúng ta chúc vài câu cho có lệ. Nếu thua, chúng ta làm theo cách của Tu La, tạo vài tài khoản lên diễn đàn, đến lúc đó thanh danh của bọn chúng chắc chắn sẽ bị kéo xuống thôi!" Huyết Sắc Phong Ngữ nói.
"Không tệ, không tệ!" Huyết Sắc Chiến Kỳ hài lòng liếc Huyết Sắc Phong Ngữ một cái, khen ngợi.
Chỉ có Huyết Sắc Tường Vi đứng một mình trong góc thì thầm ngẩn người: "Đám người kia đã dám châm biếm người trong thiên hạ như vậy, có lẽ bọn họ cũng chẳng quan tâm việc bị mắng chửi trên diễn đàn."
Sau khi thu xếp xong, tan làm, mọi người lại tụ tập về quán rượu. Lúc này người trong quán cũng đang thảo luận về đề tài này.
Thấy hiệu quả như thế, Vô Kỵ tỏ ra hết sức hài lòng: "Ta đã đọc bài viết của Xuân huynh rồi, khiến ta đọc còn muốn đập hắn một trận. Xem ra Xuân huynh đúng là dồn tâm huyết viết bài này!"
"Quá khen, quá khen rồi!" Xuân Tường khiêm tốn.
Doãn Lão Nhị lo lắng nhìn xung quanh: "Chắc là không ai nhận ra chúng ta chứ..."
"Không đâu, game này không hiện tên nhân vật, chắc chắn chẳng ai biết ngươi là ai. Tất nhiên người xuất chúng như ta, hệt như đom đóm trong đêm, đi tới đâu cũng nổi bật, ai cũng có thể nhận ra." Minh Đô nói đầy tự kỷ.
Doãn Lão Nhị như trút được gánh nặng: "Không nhận ra là tốt rồi. Ta sợ tới lúc đó chúng ta thất bại, chẳng mặt mũi nào ra đường nữa..."
"Oa, ngươi còn cần mặt mũi, cần thứ đó thì ngươi tới Toàn Chân Giáo làm gì..."
Minh Đô còn chưa kịp nói hết thì đã bị Ký Ngạo túm cổ kéo sang bên cạnh: "Lão Lý, mẹ nó chứ ngươi có thấy phiền không?!"
Vương Vũ cau mày: "Gà Con, ta cho ngươi kỹ năng đó là để giết người chứ không phải để túm cổ người ta..."
"Trời ạ!" Doãn Lão Nhị hoàn toàn suy sụp, hắn ta hoàn toàn chẳng muốn ở lại công hội vớ vẩn này thêm một giây phút nào nữa.
Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết cầm dao găm gõ lên bàn, nói: "Mọi người đừng nghịch nữa, ta có chuyện muốn nói!"
"Giề? Chuyện gì vậy Đạo Tuyết?" Mọi người nghe vậy, vội vàng trật tự lại. Ai cũng biết Danh Kiếm Đạo Tuyết là người làm ăn, chuyện mà hắn ta nói chắc chắn có liên quan tới kiếm tiền. Có ai chê tiền cộm tay bao giờ.
"Bây giờ trên chợ đã bắt đầu cá cược rồi, mọi người có muốn tham gia không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
"Tỉ lệ đặt cược thế nào?" Nghe nói tới có cá cược, mắt Xuân Tường đều tỏa sáng hết cả lên.
Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời: "Tỉ lệ đặt cược hiện tại là 1 - 100."
Ký Ngạo kinh ngạc: "Chậc chậc, cao thế cơ à! Chẳng phải nghĩa là ta đặt một vàng cược là chúng ta thắng, đến lúc đó có thể kiếm được 100 vàng?"
"Đúng thế!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
Xuân Tường cười khì khì, lấy mười vàng ra đưa cho Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Tuyết này, ngươi đặt bọn ta thắng đi!"
"Mẹ nó, Xuân huynh giàu ghê, mười vàng lận..." Bao Tam hô lên, cũng móc năm vàng đưa sang: "Đây là toàn bộ gia sản của ta đó, đặt chúng ta thắng!"
Vô Kỵ thấy Bao Tam bỏ tiền ra, cũng tiện tay ném ra năm vàng.
"Các người thì sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi mấy người Ký Ngạo.
Ký Ngạo lắc đầu, trừng mắt với Xuân Tường: "Ta đã thề với trời là không bao giờ cá cược nữa!"
Xuân Tường tỏ ra thần bí: "Người trẻ tuổi đừng có đoạn tuyệt như vậy, ngươi cứ theo lão phu đi, đảm bảo thắng!"
Ký Ngạo gãi đầu, lấy một bạc ra: "Thế thì đặt một bạc cho gọi là có tham gia vậy!"
Doãn Lão Nhị cũng vội vàng nói: "Ta cũng thế..." Rồi cũng ném một bạc ra.
"Còn lão Lý thì sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi Minh Đô.
Minh Đô cười khì khì: "Dạo này đập phá không ít bàn ghế của quán rượu, tiền của ta mang đi đền hết rồi. Không thì ngươi đặt trước giúp ta, thắng thì cưa đôi! Ta nói cho ngươi biết, ta không chơi trò lừa gạt đâu nhé..."
Danh Kiếm Đạo Tuyết tỏ ra bất đắc dĩ, ngắt lời hắn ta: "Được rồi, được rồi, con mẹ nó chứ ngươi đang có ý định đó mà. Được rồi, vậy ta đặt một vàng cho ngươi!"
Minh Đô ôm vai Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Anh em tốt, rất nghĩa khí, Lý Minh Đô ta đúng là không kết huynh đệ sai với ngươi!"
Lúc này Vương Vũ mới biết tên đầy đủ của Minh Đô là Lý Minh Đô, thảo nào người ta đều gọi hắn là lão Lý, chơi game còn dùng tên thật, hắn ta cũng cá tính phết.
"Thiết Ngưu có chơi không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết quay sang hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ lấy một túi tiền ghi rõ "200" trên mặt ra từ trong ngực, đưa cho Danh Kiếm Đạo Tuyết, thản nhiên nói: "Cược chúng ta thắng!"
"Móa ơi!! Hai trăm vàng, ngươi điên rồi à?"
Nhìn thấy Vương Vũ ra tay hào phóng như vậy, tất cả đều ngây ra. Bọn họ đều biết tình hình tài chính của Vương Vũ không dư dả gì nhiều, hai trăm vàng hoàn toàn là một khoản tiền lớn.
Vương Vũ cười nói: "Nếu muốn điên thì phải điên tới cùng luôn! Dù sao tiền có quá dễ, tiêu đi cũng chẳng thấy gánh nặng gì."
Mọi người sửng sốt, hỏi: "Tiền này ngươi lấy đâu ra?"
Trong game hiện giờ, số người có thể móc ra được hai trăm vàng chắc chắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Huyết Sắc Chiến Kỳ bồi thường..."
"Oách quá!!" Mọi người thán phục từ tận đáy lòng.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhận tiền xong, cười tủm tỉm nói: "Chậc chậc, nếu lần này chúng ta bảo vệ thành công, coi như kiếm bộn tiền rồi!"
Xuân Tường nói: "Đúng vậy, một ăn một trăm, thế là thành một nghìn vàng. Lão phu phải lấy thủ đoạn ta giấu kín bấy lâu ra mới được!"
"Ừ!" Bao Tam cũng gật đầu, nói: "Đây chính là toàn bộ gia sản của ta. Lần này mọi người đừng có thể cho ta thua tới mức táng gia bại sản đấy!"
Minh Đô nói: "Yên tâm đi lão Tam, chúng ta đều đặt cược cả rồi, có ai chê tiền ít bao giờ. Nếu đã đặt cược chúng ta bảo vệ thành công, chí ít cũng phải có niềm tin vào bản thân chứ!"
Doãn Lão Nhị liếc Vương Vũ một cái với ánh mắt rất phức tạp: "Ngưu thần, lần này có phải ngươi ra tay hơi quá trớn không..."
Dù sao hai trăm vàng không phải một số lượng nhỏ, chỉ có người của các công hội lớn mới gom đủ được.
Vương Vũ khẽ cười nhàn nhạt, đáp: "Có ta ở đây, sao lại không bảo vệ trụ sở được chứ..."
Mọi người đều khiếp sợ, Vương Vũ còn tự tin hơn cả Vô Kỵ.
Vô Kỵ bưng chén rượu, chỉ cười chứ không nói gì.
Tình thế của chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta.
Trang 27# 2