Ta Là Võ Học Gia

Chương 53: Địa Hình Tuyệt Diệu

Chương 53: Địa Hình Tuyệt Diệu

=== oOo ===
Hắn để Xuân Tường lên diễn đàn khiêu khích chính là vì cục diện quyết đánh đến cùng này.
Với Vô Kỵ, việc cá cược chẳng có ý nghĩa gì lớn lao, có câu nói là có thưởng ắt có kẻ dũng sĩ, thua sẽ táng gia bại sản, thắng thì ngồi trên núi vàng núi bạc, không tin là sẽ có người chê tiền nhiều cộm tay. Đến lúc đó những con ngựa này đó chắc chắn sẽ đoàn kết lại, liều mạng chống đỡ.
Vô Kỵ nhìn giao diện hệ thống, bây giờ đã là chín giờ sáng, hắn ta đứng dậy: "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!"
Mọi người nghe vậy, đều đứng dậy. Tám người đi tới phủ Thành Chủ.
Phủ Thành Chủ là nơi nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ bảo vệ trụ sở là không thể nhận hộ, cho nên bất cứ thành viên nào tham gia thì ắt phải tự mình tới phủ Thành Chủ dể nhận nhiệm vụ thì mới được.
Lúc này ở cửa phủ Thành Chủ đã đông đúc người. Rất nhiều người đều hay tin nên kéo tới từ các thành khác, muốn xem người của Toàn Chân Giáo này rốt cuộc là các đấng hào kiệt như thế nào.
Tất cả người của Toàn Chân Giáo đều trải qua đủ mọi chuyện, nên đã quá quen với cảnh tượng đông đúc này.
Vương Vũ tập võ từ khi còn tấm bé, tâm trí vững như bàn thạch, tất nhiên sẽ không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng tới tâm tình.
Chỉ có Doãn Lão Nhị, khi thấy người người đông đúc nhốn nháo, hắn ta có phần chột dạ, bèn lấy một miếng vải rách che lên mặt, khẽ nói: "Thôi ta cứ che mặt vào vậy, không thì ta cứ thấy sợ sợ..."
Nhìn tám người này đi tới, ngay từ đầu rất nhiều người không biết bọn họ đang làm gì, dù sao nhiệm vụ bảo vệ lãnh địa công hội này đều do công hội lớn đảm nhiệm, có ai biết một công hội chỉ có tám người lại dám chơi lớn như vậy.
Mãi khi tám người này đi vào phủ Thành Chủ, những người ở đây mới kịp phản ứng.
"Mẹ nó, ra đó là Toàn Chân Giáo?"
"Không phải chứ, không phải nhận nhiệm vụ bảo vệ trụ sở là tất cả người của bang phái phải cùng nhận sao? Sao bọn họ có mỗi tám người?"
"Chẳng lẽ tám người bọn họ sẽ bảo vệ lãnh địa? Trời... Có tiền thì cũng không thể chơi như thế chứ! Chẳng lẽ người bên họ vào từ nãy rồi?"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
"Không hề nhé, ta chờ ở đây lâu lắm rồi..."
Trong lúc bọn họ mải mê bàn tán, những người bên Toàn Chân Giáo đã nhận nhiệm vụ, lại bước ra khỏi phủ Thành Chủ. Đám người hóng hớt lại đếm lại một lần nữa thật kỹ càng.
Đúng, chỉ có tám người... Bọn họ thà nghi ngờ mắt mình chứ không bao giờ nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân, mấy phép cộng trừ từ mười trở xuống mà còn không tính đúng thì nghỉ chơi game luôn đi.
Nhưng đội ngũ tám người này hoàn toàn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Đây là đội hình gì vậy...
Một Mục sư, một Thích khách, một Chiến sĩ vũ khí, một Chiến sĩ khiên thuẫn, còn bên tầm xa thì chỉ có một Pháp sư, thậm chí còn chẳng có Cung thủ nào... Trái lại Võ sư khiến người ta lên án thì có tận hai người, còn một Thuật sĩ hắc ám chẳng mạnh hơn Võ sư là bao.
Một người chơi khinh thường nhìn tám người này: "Mẹ nó, tổ hợp này mà bảo vệ trụ sở được, ta lên livestream lột đồ luôn!"
Lúc trước nếu ai dám nói lời này thì sẽ có người đứng ra mắng lại, nhưng lúc này lại chẳng có âm thanh nào.
Tại sao mọi người lại tới đây xem hào kiệt? Bởi vì phần đông bọn họ những kẻ đã cược vào bên ít người đặt, vì bọn họ đã cược là người của Toàn Chân Giáo có thể bảo vệ trụ sở, nên mới đến xem thực lực của Toàn Chân Giáo để lòng chắc chắn đôi chút.
Ai ngờ Toàn Chân Giáo ngông cuồng trên diễn đàn lại là một đám ô hợp thế này...
Bọn họ cảm thấy trái tim vỡ nát, ai nấy nước mắt rơi đầy mặt.
Biết thế thì bọn họ đã không đặt nữa, lần này thôi thua chắc rồi...
Những người chơi đặt cược Toàn Chân Giáo không bảo vệ trụ sở được thì bắt đầu vênh váo đắc chí, tuy không kiếm được nhiều, nhưng chung quy bọn họ thắng chắc rồi...
"Mọi người đã mua máu và mana sẵn chưa?" Vô Kỵ hỏi.
Những người khác gật đầu: "Sáng sớm đã lên chợ và vào cửa hàng càn quét một lượt rồi!"
"Vậy là được rồi! Đến lúc đó tất cả mở kênh công hội ra nghe ta chỉ huy!" Vô Kỵ nói.
"Được!" Tất cả lên tiêng đáp lại, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Lão Lý ngươi mà dám spam, ta ném ngươi vào trong bầy quái luôn đấy!"
Minh Đô nghe vậy, sợ tới mức người run lẩy bẩy: "Nào dám, lão Lý ta chưa bao giờ làm hỏng việc khi đang làm chính sự nhé..."
Vô Kỵ lại nói tiếp: "Lần này không chỉ để nổi tiếng, nếu thắng còn được một đống vàng nữa, biết chưa!!"
"Biết rồi!!" Mọi người đồng thành, đoàn kết xưa nay chưa từng có! Sức mạnh của vàng vẫn luôn vĩ đại như thế đó.
"Được, xuất phát!"
Trong cái nhìn của những người xung quanh, tám người đi tới ngoại ô, trông giống hệt hình ảnh trong phim siêu anh hùng.
Ánh nắng chiều tà làm bóng của bọn họ kéo dài trên mặt đất, trông càng thêm trang nghiêm. Thành Dư Huy chính là như vậy, mặc kệ lúc nào, mặt trời luôn ở trạng thái lơ lửng sắp lặn...
Hẻm núi Lạc Nhật là khu quái từ cấp 20 trở lên, ngoài tên biến thái như Vương Vũ ra, hầu như chẳng có ai tới nơi này.
Khi Toàn Chân Giáo nhận nhiệm vụ bảo vệ trụ sở, đám quái nhỏ trong hẻm núi Lạc Nhật lúc này từ đội hình quân lính rải rác lập tức biến thành quân chính quy, số lượng cũng nhiều hơn không ít.
Đám người Toàn Chân Giáo đi xuyên qua rừng rậm dưới ánh chiều tà, tới hẻm núi Lạc Nhật. Khi thấy trận hình chỉnh tề của đám "Lạc Nhật Đạo Tặc" trong hẻm núi này, ai nấy đều không khỏi ngẩn ra.
Doãn Lão Nhị ngạc nhiên nói: "Vô Kỵ đại ca, nhiều quái trên cấp 20 thế này, chúng ta liệu có đánh được không?"
"Không đánh được!" Vô Kỵ đáp.
Doãn Lão Nhị khiếp sợ: "Móa, thế mà ngươi còn..."
Vô Kỵ cười ha ha: "Cho nên chúng ta không thể cứ lao lên mà đánh, phải làm theo kế sách của ta mới bảo vệ trụ sở được!"
Doãn Lão Nhị cạn lời luôn.
Những người chơi chưa hết hy vọng cũng đi theo người của Toàn Chân Giáo tới Hẻm núi Lạc Nhật. Khi nhìn thấy đám quái nhỏ chi chít trong hẻm núi này, tất cả đều sợ hết hồn.
Nhiều quái cấp cao như vậy, tới lúc đó BOSS sử dụng kỹ năng chiến trận, không tới mấy trăm người thì làm sao mà chống được!
Chỉ thấy đám người Vô Kỵ không vội vã đi xuống lập căn cứ, mà dạo quanh một vòng khe núi này, cuối cùng dừng lại ở một góc nhỏ.
"Chỗ này đi!" Vô Kỵ quan sát địa hình, rồi chỉ xuống dưới.
Xuân Tường nhìn xung quanh: "Được! Chỗ này đi!"
Những người khác không biết hai người này có ý gì, cũng nhìn dáo dác khắp nơi. Lúc này bọn họ mới phát hiện vị trí chiếm đóng do Vô Kỵ chọn này cũng khá là tốt.
Hẻm núi Lạc Nhật, chính là một khe núi, hai bên đều là vách núi dựng đứng.
Độ rộng của khe núi này thì không đồng đều, chỗ rộng chỗ hẹp, nhìn từ trên xuống thì trông nó chẳng khác gì một chiếc hồ lô ngược.
Mà chỗ Vô Kỵ lựa chọn thì chính là nơi tận cùng của khe núi, vị trí miệng hồ lô.
Nói cách khác, cửa vào của căn cứ này khá hẹp, bên trong lại rất rộng rãi. Với địa hình như vậy, quái vật không thể lao hết lên một lượt, như vậy căn cứ này sẽ dễ thủ khó công.
"Đi thôi!"
Chọn địa điểm xong, Vô Kỵ dẫn người tiến vào cửa vào hẻm núi. đi thẳng vào trong cùng.
Không hổ là quái nhỏ của hệ thống, lúc này chúng nó rất hiền, thấy tám người bên Toàn Chân Giáo đi tới, chúng đều coi như không nhìn thấy.
Đi vào trong hẻm núi, Vô Kỵ ước lượng một phen, rồi lấy một mô hình với một đống gỗ ra.
Mô hình và gỗ đều do thành chủ cung cấp, hệ thống đương nhiên sẽ không để người chơi phải dựng nhà trát trường, cho nên chỉ cần chọn vị trí, ném xuống đất là có thể xây xong.
Cách thức này vừa nhanh lại vừa tiện, không còn cách nào khác, nó thần kỳ như thế đó!
"Hãy xem ta làm ma thuật cho các ngươi xem đây!"
Dứt lời, Vô Kỵ ném mô hình xuống đất. Vùn vụt, một trụ sở công hội được xây dựng lên.
Mọi người đều phải cảm thán: "Hà, nếu ngoài đời xây nhà cũng đơn giản thế này, đám kinh doanh bất động sản chắc cạp đất mà ăn rồi!"
Người chơi đứng trên nhìn xuống, thấy cảnh đó cũng phải thán phục không thôi. Thậm chí một số người còn nhìn ra cách làm.
Trang 28# 1

Chương 54: Trận Chiến Bắt Đầu (1)

=== oOo ===
Chương 54: Trận Chiến Bắt Đầu (1)
"Người của Toàn Chân Giáo không ngu, như vậy thì đâu chỉ dễ thủ hơn chút xíu đâu!"
"Là sao?" Có người không hiểu.
"Các người nhìn cửa vào căn cứ của bọn họ đi!"
Bọn họ đều nhìn sang, thấy cửa vào trụ sở của công hội Toàn Chân Giáo nằm ở đúng cửa hẹp của núi, vách núi hai bên tạo ra lá chắn tự nhiên.
"Mẹ ơi, lũ người này cũng hay đấy! Quả thực có cái để ngông cuồng! Xem ra mấy vàng của ta sắp tăng lên mấy trăm lần rồi!"
"Đừng mừng sớm quá, kỹ năng chiến trận của BOSS có phải là để cho có đâu. Đến lúc đó, những con quái nhỏ cấp cao này đều được tăng gấp đôi thuộc tính, chắc chắn tám người này sẽ không thể thủ được!"
"Cũng đúng... Hy vọng bọn họ may mắn chút, cố gắng chống đỡ..." Đám người đứng xem đều mong ước từ tận đáy lòng.
Trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo, Minh Đô đang khinh bỉ Vô Kỵ: "Vô Kỵ, có phải ngươi bị ngu không? Quay cửa của trụ sở công hội vào bãi trong, mông thì chặn miệng khe núi, thế này thì lũ quái nhỏ sao đánh vào được..."
Vô Kỵ giận dữ: "Ngươi cho hệ thống là mù à? Vào trong đó người ta không phá tường đi à..."
Minh Đô: "Không thử sao biết, ngươi đúng là ngu xuẩn mà..."
Đột nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người này.
[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ bảo vệ trụ sở công hội của Toàn Chân Giáo đã được mở, cấp A.
Điều kiện bảo vệ thành công:
Giết chết quái vật 0/400, BOSS Urtus 0/1, độ hoàn thành của nhiệm vụ đạt tính là: 100%
Chống cự Urtus lĩnh quân tấn công trong thời gian 0/240 phút, độ hoàn thành của nhiệm vụ tính là: 60%.
Điều kiện thất bại: Toàn bộ người chơi rút lui, hoặc bị công phá khu hồi sinh trong lãnh địa.
Nhiệm vụ thành công: Thưởng lãnh địa công hội: Hẻm núi Lạc Nhật. Phần thưởng khác tùy vào độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Nhiệm vụ thất bại: Hủy bỏ tư cách sở hữu lãnh địa, toàn bộ thành viên giảm ba cấp độ.
Còn 8 phút 43 giây đến thời gian nhiệm vụ bảo vệ mở ra.]
"Nhiệm vụ cấp A"
Khi nhìn thấy mấy chữ này, mọi người hơi sững sờ.
Nhiệm vụ bảo vệ lãnh địa công hội trong game Trọng Sinh này vốn là nhiệm vụ quy mô lớn, cho nên với công hội trên trăm người thì cũng không coi là không thể hoàn thành, nên được xếp vào cấp A. Nhưng nếu số người tham gia ít hơn mười người, hệ thống sẽ tự động thăng cấp nhiệm vụ lên S.
Nhưng Toàn Chân Giáo chỉ có tám người tham gia bảo vệ, nhiệm vụ lại không được thăng cấp, vẫn được xếp ở cấp A.
Xem ra hệ thống không hề ngu ngốc, loại hành vi gần coi như gian lận này của Vô Kỵ cũng nằm trong sự tính toán chính xác của hệ thống.
Có thể tưởng tượng được nếu hành động theo ý tưởng không biết xấu hổ này của Minh Đô, phỏng chừng hệ thống lại càng không biết xấu hổ hơn, với cái kiểu của hệ thống, phá tường là trò trẻ con, có kéo đại bác ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Thời gian đang đếm ngược, Vô Kỵ bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho mọi người.
"Xuân huynh, ngươi và lão Nhị canh phòng! Chỉ cần chặn cửa vào là chúng ta đã thắng một nửa rồi!"
Xuân Tường gật đầu: "Có lão phu ở đây, không thành vấn đề!"
Doãn Lão Nhị bất mãn: "Ta tên là Doãn Lão Nhị chứ không phải lão Nhị!"
Vô Kỵ gật đầu: "Ok lão Nhị!"
Sau đó, Vô Kỵ quay sang chỉ vào vách tường, rồi nói với Minh Đô: "Lão Lý, thấy vị trí hướng ba giờ chưa, ngươi đứng chờ ở đó. Đợi khi Xuân huynh khống chế quái vào tầm bắn của ngươi, ngươi cứ thoải mái tung chiêu!"
Minh Đô nói đầy tự tin: "Yên tâm, ta từng đánh quái nhỏ ở đây rồi. Với sát thương ma pháp của ta, lại thêm độc của Xuân huynh, chắc chắn có thể diệt chúng nó trong tích tắc!"
Vô Kỵ nói: "Bỏ qua vấn đề nhân phẩm, về thực lực của ngươi thì ta còn tin tưởng được!"
Vương Vũ khinh bỉ: "Lão Lý toàn bốc phét, sát thương ma pháp kia của ngươi, hai chiêu sét không làm ta tụt nổi 70% máu!"
Những người khác sợ hãi: "Thật hay giả vậy? Lão Lý nổi tiếng sát thương ma pháp cao, nghe nói lúc làm nhiệm vụ truy nã, hắn còn có thể giết Chiến sĩ trong giây lát, thế mà hai sét lại không xử được một Võ sư là ngươi?"
"Ngươi hỏi hắn đi!" Vương Vũ liếc Minh Đô một cái.
Minh Đô xấu hổ ho khan: "Phòng ngự của ngươi bao nhiêu?"
"Cả vật và cả ma đều là 110!" Vương Vũ đáp.
"Cút!" Mọi người quát lên.
Trong giai đoạn hiện tại, khi trang bị vật phòng không hề ít, nhưng trang bị ma phòng lại rất khó kiếm. Dù Danh Kiếm Đạo Tuyết theo trường phái trang bị điển hình thì nay cũng chỉ mới có 50 điểm ma phòng mà thôi. Ngươi, một tên Võ sư, ấy thế mà lại có hẳn 110 ma phòng, có còn để cho Pháp sư sống không.
Vô Kỵ mặc kệ Vương Vũ, kẻ đã không thuộc phạm trù nhân loại, quay sang nói với Minh Đô: "Ngươi cứ đứng ở đó, không phải lo tiêu hao vật phẩm!"
"Biết rồi, biết rồi! Nói nhiều quá đấy!" Bị Minh Đô bảo là nói nhiều thì đúng là oan cho Vô Kỵ.
"Đạo Tuyết! Chút nữa ngươi phối hợp với Bao Tam và Gà Con, trong phạm vi Bẻ Cong khống chế của Xuân huynh, ba người hỗ trợ trị liệu và tung chiêu! Cứ thoải mái mà đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, chúng ta chơi được!"
"Biết rồi!" So với những người kia, Đạo Tuyết và Bao Tam khá ôn hòa, Ký Ngạo thì chỉ là một thằng nhóc, lúc này vẫn rất nghe lời chỉ huy.
"Thiết Ngưu!" Vô Kỵ quay sang gọi Vương Vũ: "Nhiệm vụ của ngươi vất vả nhất!"
Vương Vũ cười nhàn nhạt, hỏi: "Nhiệm vụ gì vậy?"
"Lôi kéo BOSS!"
"Hả?" Vương Vũ còn chưa nói gì, những người khác đã không bình tĩnh nổi: "Vô Kỵ, Thiết Ngưu có thù oán gì với nhà ngươi à?"
"Không phải chú Ngưu cướp vợ của Vô Kỵ chứ!"
"Hắn có vợ à? Quá nửa là nghe A Ngưu có bà xã, sinh lòng ghen tị đấy mà! Nói cho các ngươi biết nhé, lão Lý này sống nhiều năm, người như Vô Kỵ ta gặp quá nhiều rồi..."
"Này Vô Kỵ... Lôi kéo BOSS, ngươi để một mình Thiết Ngưu hiền đệ làm thôi sao?" Lúc này Xuân Tường cũng kinh ngạc hỏi.
Xuân Tường và Vô Kỵ chơi với nhau còn lâu hơn cả với Bao Tam, hai người đúng kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chút ý tưởng đó của Vô Kỵ, Xuân Tường tự cho là mình đã hiểu rất rõ, cho nên khi Vô Kỵ vừa nói bảo vệ công hội, hắn ta là người đầu tiên đồng ý.
Nhưng Xuân Tường hoàn toàn không ngờ là Vô Kỵ lại để một mình Vương Vũ đi kéo BOSS!
Tuy mọi người đều biết là Vương Vũ có thân thủ không tệ, nhưng đó là BOSS cơ mà, lại còn là BOSS Hoàng Kim cấp 40, không cử một đội tới đánh thì còn sỉ nhục thân phận của BOSS Hoàng Kim, thế mà Vô Kỵ lại để một mình Vương Vũ kéo BOSS, không phải đang hại hắn à?
Vô Kỵ cười nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ thực lực của Thiết Ngưu. Các người quên bài một mình săn BOSS được đưa lên đầu trang ở trên diễn đàn rồi sao?"
Doãn Lão Nhị nói: "Thế mà giống được à? Ngân Nguyệt Lang Vương kia trông rõ ràng ngu hơn BOSS bình thường không ít... Thậm chí còn chẳng biết phóng chiêu."
"Ha ha, độ khó của việc khiêu chiến con BOSS đó không hề thấp hơn BOSS Hoàng Kim đâu! Thiết Ngưu, ngươi có tin không?" Vô Kỵ hỏi thẳng Vương Vũ.
"Kéo BOSS có phải là dẫn nó đi chỗ khác không?" Vương Vũ hỏi, là một kẻ gà mờ về game, khi gặp thuật ngữ trong game như này, hắn chỉ có thể đoán nghĩa.
"Đúng vậy!"
"Không được giết à?" Vương Vũ lại hỏi tiếp.
"Hả..." Mọi người lại phải khiếp sợ vì sự kiêu ngạo của Vương Vũ: "Không thì ngươi ở đây canh cửa đi, bọn ta về ngủ."
Vương Vũ ung dung nói: "Nếu tăng thêm tám mười cấp nữa, có lẽ ta có thể thử xem sao."
"Mẹ nó!" Mọi người đều khóc ròng: "Hắn lại còn tưởng thật..."
Vô Kỵ cạn lời, đành phất tay một cái, nói: "Muốn giết hay thịt thì ngươi cứ xem mà làm, chỉ cần đừng để nó tới quấy rầy bọn ta là được!"
"Được!" Vương Vũ gật đầu, xoa xoa tay ra chiều muốn thử.
BOSS Hoàng Kim, đây là lần đầu tiên hắn được gặp loại BOSS này, hẳn là sẽ rơi ra những thứ rất đáng giá đây.
Những người khác thấy Vô Kỵ đã phân chia vị trí cho mọi người xong, duy chỉ có chính hắn ta thì chưa thấy đả động gì, bèn hỏi: "Bọn ta đều đi liều mạng, ngươi làm gì?"
"Cái lũ cặn bã các ngươi, chẳng lẽ định để một Mục sư như ta theo các ngươi đánh đánh giết giết? Là hội trưởng, ta ở phía sau cổ vũ các ngươi là được!" Vô Kỵ nói rất đúng tình hợp lý.
Mọi người lập tức giơ ngón tay thối: "Đúng là hèn hạ mà!"
Thời gian trôi đi từng giây từng phút một, tất cả người trong Toàn Chân Giáo đều đã tìm đến vị trí của mình.
Trang 28# 2

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất