Chương 55: Tiền này kiếm hay là không kiếm đây?
"Cô nương đều bị ngươi lừa chạy mất rồi, chúng ta còn tốt đẹp cái rắm gì!" Trác Hành Kỷ vừa cười vừa mắng.
"Sư đệ à, đến khi cần tiền mới hận ít! Đặc biệt là chúng ta những người tu võ, muốn tinh tiến võ đạo, thì dùng tiền càng phải như nước chảy. Từ khi huynh gần đây tu luyện ra ám kình, thì càng cảm thấy sâu sắc điều này!
Ngươi nếu muốn ở võ đạo tiến thêm một tầng lầu, bước vào lục phẩm cảnh giới, thì Dao Hoa Lâu này ngươi sau này phải bớt lui tới đi, phải đem tiền tích góp lại mà dùng vào việc rèn luyện đao kiếm mới được." Tiêu Vĩnh Bảo nhìn Hạ Đạo Minh, ngữ điệu vô cùng tâm huyết nói.
"Tiêu sư huynh, huynh có phải là có hiểu lầm gì đó rồi không?" Hạ Đạo Minh hơi sững sờ, nói.
"Hiểu lầm cái rắm! Ngươi nếu không phải là thường xuyên lui tới Dao Hoa Lâu, vung tiền như rác, thì những cô nương này có nhắc tới ngươi, nhiệt tình với ngươi như vậy sao? Ta nói tiểu Hạ à, ngươi còn trẻ, không hiểu được kiếm tiền khổ cực thế nào đâu!"
Tiêu Vĩnh Bảo thấy Hạ Đạo Minh còn mạnh miệng, đầu tiên là cười mắng một câu, tiếp đó lại làm ra vẻ vô cùng đau đớn.
"Tiêu sư huynh, huynh cũng đánh giá các cô nương ở Dao Hoa Lâu quá thực dụng rồi, các nàng cũng có tình cảm và giá trị quan của riêng mình chứ.
Lẽ nào huynh cho rằng có tiền, thì có thể khiến các nàng đổ xô tới sao? Như vậy chẳng phải là quá coi thường các nàng rồi sao? Nếu thật sự giống như huynh nói, thì lần trước Thạch Ứng Đăng coi trọng Uyển Thanh cô nương, tại sao Uyển Thanh cô nương lại chết sống không ưng hắn?
Không phải là Thạch Ứng Đăng không có tiền, mà là Uyển Thanh cô nương có tình cảm của riêng mình, nàng không vừa mắt Thạch Ứng Đăng, coi như hắn có tiền thì có ích lợi gì? Lão nương đây chính là bán nghệ chứ không bán thân!"
Hạ Đạo Minh nhìn Tiêu Vĩnh Bảo, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Tiêu Vĩnh Bảo cho rằng Hạ Đạo Minh bị mình nói trúng tim đen, trong lòng sinh ra hối hận, đang âm thầm đắc ý, kết quả không ngờ hắn lại mở miệng nói ra một phen lời lẽ chính nghĩa như vậy, nhất thời ngẩn người ra.
Tiểu tử này đầu óc có phải hay không bị úng nước rồi, đến Dao Hoa Lâu cùng các cô nương đàm luận tình cảm, đàm luận giá trị quan?
Hắn sẽ không cho rằng chỉ bằng "sắc đẹp" của hắn có thể khiến cho nhiều cô nương mê muội đến thần hồn điên đảo, chủ động dâng mình đấy chứ!
Đây chẳng phải là chuyện vô nghĩa sao?
Uất Trì Khiếu cùng Trác Hành Kỷ cũng nghe đến ngây người.
Người sư đệ này, người sư đệ này, chung quy vẫn còn quá trẻ, quá ngây thơ mà!
Vậy mà lại tin tưởng ca kỹ ở chốn lầu xanh có chân tình, lại còn muốn cùng các nàng đàm luận tình cảm!
Lưu Tiêu Tường lại nghe đến hai mắt ướt át.
Vẫn là sư đệ hiểu chúng ta nhất!
Ai quy định ca kỹ chúng ta không có tình cảm? Không có giá trị quan chứ?
Nếu không phải bị cuộc sống chó má bức bách, ai lại cam tâm ở nơi này ca hát, bán rẻ tiếng cười, thậm chí là bán thân chứ?
Vì những lời này của sư đệ, lão nương sau này nhất định phải biến Dao Hoa Lâu thành chốn lầu xanh chính quy nhất Đại Lương quốc này.
Nghĩ đến chuyện các cô nương của ta phải ngủ với người khác, gặp quỷ đi thì hơn!
Trừ phi cô nương đó tự nguyện!
Các cô nương trong nhã gian, nhìn Hạ Đạo Minh ai nấy cũng đều mắt long lanh ngấn nước.
Hạ gia thật là một người đàn ông tốt!
Hiểu phụ nữ, tôn trọng phụ nữ, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh mẽ!
Thảo nào Tường tỷ lại coi trọng Hạ gia như vậy!
Có khác nào những tên đàn ông xấu xa kia, cứ tưởng trong tay có chút tiền là nghênh ngang tự đắc!
Lão nương nếu không phải xuất thân không tốt, bị cuộc sống bức bách, thì hơi đâu mà thèm chơi trò thêu hoa dệt gấm với các ngươi!
Gặp quỷ đi cho rồi!
"Khụ khụ, sư đệ à, ngươi còn trẻ, ngày mai ngươi đến Tiềm Giao Võ Quán một chuyến đi, sư huynh sẽ nói chuyện phải trái cho ngươi hiểu. Hơn nữa, ngươi cũng lâu lắm rồi không đến võ quán, ngươi muốn tinh tiến võ đạo, cứ thế này thì không được đâu!" Uất Trì Khiếu ho nhẹ hai tiếng, giọng điệu đầy tâm huyết nói.
"Lải nhải cái rắm!" Lời của Uất Trì Khiếu vừa dứt, Lưu Tiêu Tường đã không khách khí nhổ toẹt một bãi nước bọt.
"Ách, sư muội, muội đây là..." Ba người Uất Trì Khiếu trợn mắt há mồm.
"Hừ, các ngươi tưởng sư muội ta không biết trong bụng các ngươi nghĩ gì sao? Muốn lải nhải với sư đệ cái gì chứ? Không phải là muốn khuyên hắn bớt lui tới Dao Hoa Lâu, đừng nên trầm mê tửu sắc, đừng nên tiêu tiền bừa bãi ở đây sao?" Lưu Tiêu Tường đầy vẻ khinh bỉ nói.
"Khụ khụ, sư muội, sư huynh đây đâu có ý định phá đám làm ăn của muội, mà là chúng ta đều là đồng môn, sư đệ lại được sư phụ kỳ vọng cao, ta đây làm sư huynh chung quy cũng phải khuyên can một, hai câu chứ." Uất Trì Khiếu nghe vậy thì biểu tình có chút không tự nhiên nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Trác Hành Kỷ và Tiêu Vĩnh Bảo cũng vội vàng phụ họa theo.
"Thôi đi, để Đạo Minh khuyên các huynh thì có. Từ sau lần Tiêu sư huynh mời khách lần trước, thì trong vòng hơn một tháng nay, hắn đã không hề lui tới Dao Hoa Lâu rồi!
Người ta là một lòng một dạ đắm mình vào võ đạo, đâu có như các huynh, động một chút là lại chạy đến Dao Hoa Lâu!" Lưu Tiêu Tường khinh thường nói.
"Chuyện này... không thể nào! Hắn lâu như vậy không đến, cũng không tiêu tiền ở đây, sao các cô nương ở Dao Hoa Lâu lại nhiệt tình với hắn như vậy được?" Ba người vẻ mặt không tin nói.
"Chuyện này có gì là không thể, Hạ gia lớn lên đẹp trai, khí chất tốt, võ công lại lợi hại, đối với tất cả chúng ta đều khiêm tốn lễ độ, hắn lâu như vậy không đến, tất cả chúng ta đều rất nhớ nhung hắn, gặp được hắn cuối cùng cũng coi như đã đến, tự nhiên là vui mừng, nhiệt tình đón tiếp rồi." Uyển Thanh cô nương vừa nãy được điểm danh khen ngợi lập tức đứng ra bênh vực.
Lời nói hùng hồn, chân thành tha thiết, thậm chí còn không quên liếc mắt đưa tình với Hạ Đạo Minh, khiến cho Hạ Đạo Minh cẩn thận đến mức gan cũng không khỏi run lên một cái.
Khí chất tốt, võ công lợi hại, khiêm tốn lễ độ, ta thừa nhận.
Nhưng nói ta lớn lên đẹp trai, có phải là hơi quá rồi không?
"Đúng vậy, đúng vậy, Hạ gia lớn lên đẹp trai, khí chất tốt, võ công lại lợi hại, đối với tất cả chúng ta đều khiêm tốn lễ độ, nếu hắn đồng ý, thì đâu cần phải cho chúng ta tiền, chúng ta cho tiền hắn mới đúng chứ!" Các cô nương khác trong nhã gian liên tục gật đầu hùa theo.
Nhiều cô nương như vậy đều cho rằng ta đẹp trai, xem ra ta thật sự rất đẹp trai!
Không đúng, các nàng tại sao lại muốn cho ta tiền!
Tiền này kiếm hay là không kiếm đây?
Hạ Đạo Minh đột nhiên cảm thấy sống lưng mình có chút tê dại.
"Cái này..."
"Cái này..."
"Cái này..."
Ba người Uất Trì Khiếu ôm ngực, cảm thấy rất đau.
Chuyện này quá đả kích người rồi!
Dựa vào cái gì chứ?
Khoảng cách giữa chúng ta và sư đệ lại lớn đến vậy sao?
Chúng ta thường xuyên bỏ tiền cho các cô, các cô lại một lòng một dạ muốn kiếm tiền để nuôi hắn!
"Không phải sư muội ta nói xấu các huynh đâu, ta là xuất thân không tốt, từ nhỏ đã phải chịu sự hà khắc của gia tộc, bị lưu đày đến Mãng Châu, rất vất vả mới tích góp được chút tiền, lại may mắn được sư phụ không chê xuất thân hèn kém, thu ta làm đồ đệ, mới có cơ hội tập võ.
Đáng tiếc là do thời gian đã muộn, lại thêm thiên phú võ đạo của ta cũng chỉ bình thường, nên mới không có cơ hội tu thành ám kình, trở thành ngũ phẩm đại võ sư. Nhưng gia thế và bối cảnh của ba vị sư huynh so với sư muội ta mạnh hơn nhiều, thiên phú võ đạo cũng tốt hơn.
Nếu các huynh có được một nửa sự quyết tâm và chuyên tâm nghiên cứu võ đạo của sư đệ, thì có lẽ bây giờ đã có hi vọng đạt đến cảnh giới lục phẩm đại võ sư rồi!" Trong lúc ba người Uất Trì Khiếu đang đau lòng khó chịu, Lưu Tiêu Tường nhìn họ đầy vẻ thương xót, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Lời nói của Lưu Tiêu Tường chẳng khác nào lại đâm thêm một nhát dao vào ngực họ.
Ba người ngực càng lúc càng đau.
Đặc biệt là Uất Trì Khiếu quả thực đau đến mức khóc không ra nước mắt.
Nói chuyện phải có lương tâm chứ!
Muội nói ta không bằng sư đệ, ta nhận!
Nhưng bảo ta không chuyên tâm, lương tâm muội không cắn rứt sao?
Trước khi đến tuổi tam thập nhi lập, ta chưa từng bước chân vào Dao Hoa Lâu của muội dù chỉ một bước!
Muội có bao giờ nghĩ xem những năm tháng đó ta đã sống như thế nào không?
Mãi đến sau này, khi hi vọng đạt đến lục phẩm ngày càng nhỏ, ta mới thỉnh thoảng đến Dao Hoa Lâu nghe một vài khúc hát, cùng mấy cô nương thảo luận về nhân sinh đại đạo.
Ngay cả như vậy, ngoài chị dâu ra, những người khác trong nhà ta, hễ là phái nữ, đều đã quá tuổi rồi.
Nhìn xem Hạ sư đệ nhà người ta kìa, tuổi còn trẻ mà trong nhà đã nuôi năm người tỳ nữ trẻ trung xinh đẹp!
Muội nói hắn không chuyên tâm, muội không thấy xấu hổ khi nói ra lời đó sao?