Ta, Max Cấp Cữu Cữu, Mười Sáu Cái Cháu Ngoại Tranh Thủ Tình Cảm!

Chương 16: Ngươi nói cậu ta thế nào! !

Chương 16: Ngươi nói cậu ta thế nào! !
Không phải Chiến Cường xem thường bọn hắn.
Với cái loại thân thể này của bọn hắn, e rằng chỉ một quyền liền có thể đánh cho đứng máy.
Cố Oánh Oánh ở một bên nghe xong không nói gì thêm.
Chiến Cường trời sinh đã có cốt cách khác thường.
Khí lực căn bản không phải thứ mà người đồng lứa có thể có được.
Ông ngoại bà ngoại khen Chiến Cường, chính là câu "Tráng như con trâu!"
Đây cũng là sự tán thành cao nhất của trưởng bối đối với tiểu bối.
Trong mắt thế hệ trước, có thể ăn, tráng, đó chính là nhất rồi (ngón cái).
Chiến Cường ngông nghênh muốn đánh năm người.
Cũng khiến cho đám người trong tiểu đoàn thể có chút phẫn nộ.
Khinh thường ai vậy? !
Đánh bọn hắn năm người? !
Mà lão đại của tiểu đoàn thể cũng không nói nhảm nhiều.
Khí thế hung hăng tiến về phía Chiến Cường.
Chiến Cường liền đứng tại chỗ.
Một quyền đánh thẳng vào ngực Chiến Cường.
Nhưng Chiến Cường không hề động, cứ vậy mà chịu đựng trọn vẹn một quyền của lão đại đối diện.
Chiến Cường khinh thường cúi đầu xuống, nhìn đối phương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ coi thường.
"Chỉ có thế này thôi sao? !"
Chiến Cường thật muốn cười lớn.
Cứ như vậy mà cũng làm được Lão Đại? !
Yếu như vậy. . .
Chiến Cường đặt một tay lên đầu đối phương đẩy ra.
"Cút sang một bên."
Chiến Cường chỉ một tay đã đánh cho đối phương thụt lùi ngã vào bãi cỏ.
Chiến Cường căn bản không muốn thực sự động thủ.
"Đã bảo, để các ngươi cùng nhau lên! !"
Lời nói của Chiến Cường, không thể nghi ngờ là chọc giận đám người trong tiểu đoàn thể.
Bọn hắn ở khu vực xung quanh tiểu khu này, cũng coi như là những tiểu bá vương.
Vậy mà lại bị một tên mới tới bắt nạt? !
Mấy người bọn họ nắm chặt nắm đấm khí thế hùng hổ xông về phía Chiến Cường.
Lão đại tiểu đoàn thể sau khi đứng dậy, cũng ra hiệu cho những người khác cùng xông lên. . .
Cố Oánh Oánh ở một bên cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
Còn Chiến Cường đối mặt với hơn chục người đang lao về phía mình.
Cũng trở nên hưng phấn.
Không khách khí, mỗi người một bạt tai.
Mỗi người một cước. . . Giống như chiến thần nhập thể.
Có mấy người không chịu nổi cú "mũi to đậu" của Chiến Cường, mặt đau đớn khóc lớn trên bãi cỏ.
Vài cú đấm đánh trúng người Chiến Cường, Chiến Cường vẫn cứ nghênh mặt chịu đựng, còn phản cho đối phương một quyền.
Có kẻ xui xẻo, dùng mũi hứng trọn một quyền của Chiến Cường.
Máu mũi phun ra.
Bọn trẻ tuổi như bọn chúng, nào đã gặp qua cảnh tượng này.
"Đổ máu. . ."
"Ngươi xong đời rồi! !"
Bọn chúng đều lùi lại.
Chiến Cường cũng ngơ ngác, sao lại có người lấy mặt ra đỡ đấm của hắn vậy a? !
Những phụ huynh sống gần đó, nghe thấy tiếng khóc lóc inh ỏi.
Cũng vội vã đi về phía bãi cỏ.
Nhìn thấy cả đám con mình đều bị Chiến Cường đánh ngã.
Có đứa còn bị đánh đến chảy máu mũi. . .
Bọn họ không phân phải trái liền chỉ trích Chiến Cường.
"Ngươi là con nhà ai hả!"
"Có chuyện gì vậy."
"Đánh người lung tung à? Báo cảnh sát bắt ngươi lại!"
"Mày là đồ con hoang ở đâu ra!"
"..."
Họ nào biết. . . Đây là đám con của họ, chơi không lại thì kéo bè kéo lũ đánh hội đồng.
Chiến Cường một mình đánh mười mấy đứa, chịu nắm đấm nhiều như mưa rào.
Dù đối với Chiến Cường mà nói, đều không đau không ngứa.
Nhưng cũng là bị đánh thật sự.
Lẽ nào hắn phải đứng im tại chỗ chịu đòn sao? !
Không có chuyện đó đâu!
Cậu dạy đạo lý, hắn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hắn không thể tùy tiện bắt nạt người, càng sẽ không để người bắt nạt!
Cố Oánh Oánh đứng bên cạnh, thấy đám phụ huynh kia mắng Chiến Cường.
Phụ huynh của đứa bé bị đánh chảy máu mũi kia, càng muốn túm lấy Chiến Cường, đòi Chiến Cường bồi thường tiền.
Cố Oánh Oánh biết, lần này thật sự phiền phức lớn rồi. . .
Vội vã gọi điện thoại cho Lâm Dật.
Lúc này Lâm Dật đang livestream nấu bữa trưa.
Cũng nhận được cuộc gọi thoại wx của Cố Oánh Oánh.
"Cậu ơi, mau tới đây đi."
"Chiến Cường xảy ra chuyện rồi."
Lâm Dật nghe Cố Oánh Oánh nói Chiến Cường xảy ra chuyện, vội vàng vứt chiếc tạp dề đang mặc.
"Sao thế, sao thế."
"Các cháu ở đâu!"
Lâm Dật vừa cởi tạp dề, vừa đi về phía phòng máy tính.
Đầu dây bên kia Cố Oánh Oánh nói với Lâm Dật, "Ở bãi cỏ lớn cạnh công viên tiểu khu."
"Được, được, được, chờ cậu một chút, cậu đến ngay."
Lâm Dật đi tới phòng máy tính, nhìn Tô Thần và Chiến Dịch, "Các cháu ra phòng khách trông các em một lát."
"Tiểu Cường ở bên ngoài xảy ra chuyện rồi."
"Cậu phải ra ngoài một chuyến."
"Không nghe thấy tiếng cậu, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ."
Tô Thần nghe xong liền nhíu mày.
"Vâng, cậu đi đi ạ."
Lâm Dật cầm điện thoại vô cùng lo lắng ra khỏi nhà.
Đến cả livestream cũng chưa tắt, chưa kịp cắt cảnh.
Khán giả trong phòng livestream thấy họa phong đột ngột thay đổi. . .
Lâm Dật vừa mới còn đang vui vẻ nấu ăn đây, giờ đã vô cùng hoảng hốt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chiến Cường xảy ra chuyện? Cái thằng nhóc cháu ngoại hay ra ngoài ấy à? !"
"Liệu có bị lừa không đấy? !"
"Chắc là. . . không đến mức đâu."
"Nhìn cậu ấy lo lắng kìa, biết ngay là ông cậu này thương đám cháu ngoại lắm."
"..."
Lâm Dật vừa xuống thang máy, liền lập tức chạy nhanh về phía công viên tiểu khu. . .
Lúc này những phụ huynh kia, cũng đã gọi nhân viên quản lý và bảo vệ đến.
Để họ đến phân xử. . .
Con của họ bị đánh thương chưa nói, còn có một đứa đang chảy máu mũi kia kìa.
"Nhất định phải có một lời giải thích."
Chiến Cường không nói gì, mặc cho phụ huynh đối phương mắng nhiếc.
"Bọn chúng chơi không lại, cùng nhau xông vào thách đấu con."
"Bọn chúng cũng đánh con mà."
Chiến Cường giải thích như một đứa trẻ, lúc này trông thật bất lực.
Lúc này Lâm Dật thở hồng hộc chạy tới.
Vội vã đứng chắn trước mặt Chiến Cường.
Ngăn lại những lời chỉ trích và chửi rủa của phụ huynh đối phương.
"Chờ một chút, chờ một chút."
"Tôi là phụ huynh của bọn trẻ."
"Có thể nói cho tôi chuyện gì xảy ra không?"
"Tôi vừa mới tới nên chưa hiểu rõ. . ."
Lâm Dật nhìn những đứa trẻ đối diện, đứa nào đứa nấy đều khóc mếu máo.
Đứa thì mắt gấu trúc.
Đứa thì máu mũi vẫn còn đang chảy, ngửa mặt lên trời. . .
Chiến Cường thấy cậu mình tới, cũng ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Dật.
Không nói một lời.
Đám người này chơi không lại. . . Thì không chơi nữa vậy.
Lúc này những phụ huynh kia, thấy Lâm Dật phía sau, vội vã mắng nhiếc Lâm Dật.
Cũng muốn nhân cơ hội này, bắt Lâm Dật bồi thường một khoản không nhỏ.
"Anh làm phụ huynh kiểu gì vậy hả!"
"Con anh đánh con tôi ra nông nỗi này, chúng tôi mà đến muộn chắc nó bị đánh chết rồi!"
"Đúng đấy, con tôi máu mũi vẫn còn đang chảy kìa!"
"Cái này chắc chắn là gãy xương mũi rồi!"
"Bồi thường tiền! Nhất định phải bồi thường tiền! !"
"Đến con cái cũng không biết dạy, nhìn anh cũng chỉ là một thằng vô dụng! !"
"..."
Có phụ huynh đòi bồi thường, có người thì xả giận bằng cách mắng nhiếc Lâm Dật.
Lâm Dật nghe mà nhíu mày.
Chiến Cường đánh người? !
Đánh nhiều như vậy? !
Lâm Dật nhìn lại phía sau.
Cũng không tin, Chiến Cường sẽ vô duyên vô cớ động tay đánh người.
Chắc chắn sự việc phải có nguyên do. . .
Những phụ huynh này chỉ kể việc Chiến Cường đánh người.
Mà không nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chiến Cường và Cố Oánh Oánh đứng sau lưng Lâm Dật, nghe đối phương mắng nhiếc và nói chuyện bỏ lửng. . .
Cố Oánh Oánh liền đứng ra.
"Cậu ơi, bọn họ nói bậy."
"Bọn họ cùng nhau xông vào đánh Tiểu Cường ca một mình, Tiểu Cường ca mới phản kháng."
"Bọn họ đánh Tiểu Cường ca nhiều lần lắm ạ."
Lời nói của Cố Oánh Oánh khiến Lâm Dật nhìn về phía Chiến Cường.
Vậy mà lúc này Chiến Cường, nắm chặt nắm đấm.
Nhìn chằm chằm vào những phụ huynh hung hăng dọa người kia.
Cậu của hắn bị bọn chúng mắng, sự tình thế nào, hắn không muốn quan tâm nữa! !
Còn mắng cậu hắn nữa, hắn không ngại vung quyền vào những phụ huynh này.
Hắn không hề sợ hãi những người lớn này.
Cũng không có cái nguyên tắc không đánh phụ nữ gì sất! !
Nếu nói đến nguyên tắc. . .
Cậu chính là nguyên tắc của hắn! !
Mắng cậu hắn, thị phi đúng sai, hắn chẳng còn tâm trí nào mà giải thích!
"Ngươi nói cậu ta thế nào! !"
Ngón tay của Chiến Cường chỉ thẳng vào người phụ nữ hung hăng dọa người đang mắng cậu hắn. . .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất