Chương 17: Tay nhỏ một chỉ, rap bắt đầu!
Chiến Cường khí thế lẫm liệt, một luồng sát khí bộc phát ra...
Mắng hắn là con hoang ư? Mấy chuyện đó hắn chẳng hề để tâm.
Nhưng chỉ cần mắng cữu cữu hắn một câu thôi, hắn tuyệt đối không để yên cho đối phương.
Cố Oánh Oánh đứng bên cạnh cũng giật mình thon thót.
Lâm Dật cũng cảm nhận được sự tức giận trong lòng Chiến Cường...
Khán giả trong phòng livestream theo dõi toàn bộ diễn biến, chứng kiến khí thế hung hăng của Chiến Cường lúc này, ai nấy đều phải kinh ngạc thốt lên.
"Má ơi, tin được không!"
"Ngươi dám nói mẹ ta thế nào hả?!"
"Cổ tay to như cái bát, hào phóng nhập thể rồi!"
"Cái này không phải diễn đâu, đây là chiến thần thực thụ đó, tuổi này mà đánh một chọi mười mấy, lại còn vô hại?"
"Trâu bò, sáu trăm sáu mươi sáu, diễn mà diễn được thế này thì chịu!"
"Đây đích thị là Tiên Thiên Quyền Thánh thể rồi."
"Ông cậu này có mười sáu đứa cháu ngoại... Sao đứa nào đứa nấy đều nghịch thiên vậy trời!"
"..."
Dân mạng chẳng cần biết vì sao lại hot.
Cũng không cần biết ngọn ngành ra sao.
Họ chỉ biết một điều...
Chiến Cường một mình đánh cho mười mấy đứa khóc thét.
Sức chiến đấu hung hãn này khiến họ phải kinh hãi.
Ngẫm lại mà xem, mười sáu đứa cháu ngoại của Lâm Dật, đứa nào cũng vượt trội hơn người...
Lúc này, trong đầu Lâm Dật vang lên giọng hệ thống.
[Đinh...]
[Cháu ngoại số ba: Chiến Cường hoàn thành chiến thắng một chọi nhiều.]
[Thiên phú: Nắm giữ thiên phú quyền anh.]
[Ban thưởng hai chọn một.]
[Lựa chọn một: Năm mươi triệu NDT.]
[Lựa chọn hai: Max cấp thời gian.]
Nghe xong phần thưởng hệ thống đưa ra, Lâm Dật không chút do dự chọn Max cấp thời gian.
Hiện tại... hình như hắn không thiếu tiền cho lắm!
Thời gian, hắn mới cần.
Biết đâu nó có thể giúp Chiến Cường trên con đường quyền anh, hỗ trợ được chút gì đó.
Lâm Dật giữ chặt Chiến Cường, không muốn Chiến Cường xông lên nữa.
Nói cho cùng, trong chuyện này Chiến Cường không sai.
Sai là ở đối phương.
"Oánh Oánh, Tiểu Cường, hai đứa về nhà trước đi."
"Chuyện này cứ để cậu giải quyết."
Lâm Dật thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn không muốn Chiến Cường bị những người này mắng nhiếc.
Nghe lời Lâm Dật, Chiến Cường bị Cố Oánh Oánh kéo đi.
Cố Oánh Oánh biết, hễ Lâm Dật không lên tiếng can ngăn.
Chiến Cường sẽ xông lên nện cho đối phương một trận "cường thủ nát sọ" ngay.
Chuyện này không đùa được đâu.
Nhìn Chiến Cường rời đi, Lâm Dật thong thả đút hai tay vào túi.
Muốn tiền, hắn có tiền, muốn dùng nắm đấm nói lý, hắn càng cứng rắn đến phát sợ.
Hắn chỉ không muốn để Chiến Cường thấy bộ mặt khác của hắn thôi.
Trong mắt các cháu ngoại, hắn luôn là một người cực kỳ ôn tồn lễ độ.
Nhưng mà...
Lâm Dật lúc này cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn nữa.
Tay nhỏ chỉ điểm, từ phụ huynh mà ra... chẳng bỏ qua một ai.
"Ta cnm! !"
"Mẹ ngươi cái mồm, ai phế vật hả? Hả?"
"Để tao xem gia phả nhà mày dày đến đâu mà dám lên mặt với tao."
"Trẻ con đánh nhau chơi đùa, nặng nhẹ khó tránh."
"Huống chi, chúng nó nhất định đòi tìm đường chết khiêu chiến cháu ngoại tao, mắt chó nhà mày nhìn thấy cháu ngoại tao muốn đánh chết chúng nó à?"
"Nếu không phải cháu ngoại tao khỏe mạnh, chúng nó xông lên hội đồng, có phải muốn đánh chết cháu ngoại tao không?!"
"Tao không biết dạy con hả? Đến lượt mày quản chuyện bao đồng à."
"Con nhà mày đánh không lại thì về nhà mà luyện thêm đi, muốn hôm nay cháu ngoại tao bị chúng nó đánh cho chảy máu mũi, tao một câu cũng không nói, quay đầu đi ngay."
"Mặt mày dày như cái mâm, còn dám đòi tiền thuốc men? Muốn tiền thuốc men hả, hôm nào mày xuống dưới bảo tao một tiếng, tao đốt cho mày mấy tờ."
Lâm Dật lúc này giận dữ bừng bừng.
Không đùa đâu.
Nếu không phải Chiến Cường khỏe mạnh...
Bọn chúng xông lên hội đồng, nhỡ làm Chiến Cường bị thương, đám nhóc tì đang khóc mếu kia coi chừng bị Lâm Dật cho lên sân thượng khu nhà cosplay trời nắng cả lũ.
Vừa nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Lâm Dật đã cố nén cơn giận.
Thấy Chiến Cường và Cố Oánh Oánh rời đi.
Hắn dứt khoát không thèm nín nhịn nữa, lật bài luôn.
Tố chất á?
Hắn chỉ giữ nó trước mặt người nhà thôi, ra ngoài đường thì tố chất là cái gì, chỉ công không thủ.
Chứ còn gì nữa, hắn đâu có hiền lành đến mức để người khác bắt nạt.
Hơn nữa...
Mày biết đấy, là chúng nó gây sự trước!
Khán giả trong phòng livestream, chứng kiến cảnh tượng đó, ai nấy đều tròn mắt.
"Má ơi... Hết chịu nổi rồi, xả van thôi!!"
"Tay nhỏ chỉ điểm, rap bắt đầu!!"
"Há há há há há há, đã cái nư!!!"
"Đúng đúng đúng, đối với loại phụ huynh này, phải mắng như thế mới được!"
"Có chuyện là nổi điên luôn, bồi thường cái con khỉ, đòi bồi nó à."
"Tuyệt vời, một câu 'xuống dưới tao đốt cho mấy tờ' chất lừ."
"..."
Khán giả hóng hớt trong phòng livestream càng lúc càng đông.
Chỉ trong nháy mắt, phòng livestream của Lâm Dật đã nhận vô số cảnh cáo.
Nhưng lúc này Lâm Dật đang hăng máu chiến đấu, hơi đâu mà quan tâm đến mấy cái cảnh cáo đó.
Cảnh cáo của chính phủ chỉ là dấu phẩy mà thôi.
Nghe Lâm Dật nói, đám phụ huynh kia cũng sững sờ.
Hóa ra gã này cũng không dễ chọc.
Lâm Dật thì chẳng lạ gì cái lũ phụ huynh kiểu này nữa.
Nếu Lâm Dật chỉ biết xin lỗi, chúng sẽ càng được nước lấn tới.
Cách giải quyết tốt nhất...
Là dùng độc trị độc thôi.
Xem ai hơn ai.
Tiền á? Hắn có đầy, dựa vào cái gì phải bồi thường?
Bồi thường tiền á? Chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận tất cả là do thằng nhóc Chiến Cường nhà hắn sai?
Lâm Dật không đòi chúng nó tiền học phí cho lũ nhóc đáng đánh đòn này là may rồi.
Rốt cuộc...
Chiến Cường đã cho chúng một khóa dã chiến thực chiến đúng nghĩa đấy còn gì!
Lời Lâm Dật nói khiến chúng cứng họng.
Bị Lâm Dật mắng cho đỏ mặt tía tai.
Ban quản lý và bảo vệ đứng bên cạnh cũng có chút bất ngờ.
Vừa rồi Lâm Dật còn ôn hòa lịch sự thế kia, sao trong nháy mắt đã bùng nổ hết công suất thế này...
Phong ấn nào vừa bị gỡ bỏ vậy?
Theo ý kiến của họ.
Chiến Cường đâu có sai.
Một mình gánh mười mấy người, may mà còn thắng...
Nếu thua thì sao? Vết thương nhỏ thì không nói...
Lâm Dật mà đòi tiền thuốc men của chúng, chúng có khi còn lật mặt bảo trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà.
Nhỡ bị thương nặng thì có khi nửa đêm xách cả nhà chạy trốn còn nhanh hơn ai hết ấy chứ.
Mắng xong, Lâm Dật ung dung đút hai tay vào túi bỏ đi.
"Có vấn đề gì thì cứ báo cảnh sát đi."
"Chảy có tí máu mũi, nhà chúng mày nên về thắp hương cầu nguyện cảm ơn cháu ngoại tao đã nương tay đấy."
"Cháu tao bị mười mấy đứa xông vào đánh hội đồng, bị thương đến đâu còn chưa biết, chúng tao sẽ đưa nó đi bệnh viện kiểm tra, nếu có vấn đề gì, chúng mày liệu hồn đấy."
Chuyện này, dù có làm lớn chuyện, Chiến Cường cũng chẳng thiệt.
Nhìn ở góc độ khác, là mười mấy đứa muốn bắt nạt Chiến Cường.
Mười mấy đánh một bị phản dame...
Chơi thế ai chơi lại?
Nói xong, Lâm Dật đút hai tay vào túi rời đi...
Đám phụ huynh kia cũng ngẫm nghĩ một hồi.
Thấy con mình cũng không bị thương nặng.
Cũng chẳng có gì đáng kể.
Làm ầm ĩ lên cũng chẳng có lý.
Thôi thì cứ cho qua đi, dắt con cái hùng hổ bỏ về.
"Ai bảo mày đánh nhau hả?!"
"Mày mà làm người ta bị thương, có ngày đền mạng đấy biết chưa?"
"..."
Những đứa còn đang sụt sịt khóc mếu đều bị lôi đi.
Đứa bị thương nặng nhất là thằng nhóc tiểu bá vương bị chảy máu mũi.
Thấy các phụ huynh khác đều bỏ qua, không làm ầm ĩ nữa.
Cô ta cũng ngơ ngác.
Thế này thì cô ta biết làm sao đây?!
Thôi thì đành dắt con về, để bố nó xử lý vậy.
Thấy chúng tản đi hết, Lâm Dật cười nhạt lắc đầu.
Quả nhiên... Cách giải quyết này thực tế hơn bồi thường tiền nhiều.
Vừa không khiến Chiến Cường bị áp lực, lại vừa có thể thoải mái mắng, tội gì không làm chứ?