Ánh mắt của Lý Phàm hơi nheo lại, nhìn về phía trước như có vẻ hoài niệm vô hạn.
“Năm xưa, tổ tiên dù đã vào được Thái Diễn Tông nhưng lại không thích tu luyện mà say mê thuật suy diễn tính toán. Ban đầu cũng không sao, ai ngờ trời đất biến đổi, phàm nhân đều phải di cư.
Với tu vi Luyện Khí sơ kỳ của tổ tiên, dù không muốn, cũng chẳng ai ép được. Nhưng tổ tiên vẫn còn vướng bụi trần, thấy người trong gia tộc hoảng sợ lo âu, bèn xin chịu trách nhiệm việc di cư của phàm nhân. Sau đó thì theo gia tộc ở lại nơi này luôn.”
Lý Phàm nói một cách lưu loát, cảm khái vô cùng.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nghe trong lời đối phương có vẻ ẩn ý phù hợp với những dị văn thượng cổ từng nghe, đều gật đầu chậm rãi.
Khấu Hồng càng ngạc nhiên nói: “Thời đại đại di cư, Thái Diễn Tông vẫn còn tồn tại? Trước đây ta nghe nói, các tông môn thượng cổ đều bị hủy diệt trong đại kiếp trời đất rồi.”
Lý Phàm thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chỉ là đồn đại sai lệch mà thôi. Tuy rằng đại kiếp trời đất, tiên pháp không thể tu luyện, nhưng công pháp trong Thái Diễn Tông nhiều như sao trên biển, mỗi người chia một môn thì có sao đâu? Khi đó tông môn cũng tổn thất không nhỏ, nhưng tuyệt đối không có khả năng bị hủy diệt.”
Lời của Lý Phàm thật hào hùng, đặc biệt là câu “công pháp nhiều như sao trên biển, mỗi người chia một môn” khiến Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nghe mà thần hồn điên đảo.
Tiếp theo, Lý Phàm bỗng hỏi: “Ta nghe hai vị nói chuyện, hình như Thái Diễn Tông bên ngoài đã lâu không xuất hiện?”
Đạo Huyền Tử lắc đầu: “Không chỉ Thái Diễn Tông, cả Thái Thượng Tông, Đại Đạo Tông, Thiên Kiếm Phái những tông môn thượng cổ này, giờ đều không còn tung tích.”
Lý Phàm nghe vậy lẩm bẩm: “Tiên đạo gian nan. Quả như tổ tiên nói, tông môn cũng chọn ẩn thế tránh họa rồi…”
Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng nhìn nhau, truyền âm nói: “Trước đây ta đã nghi ngờ chuyện các tông môn thượng cổ bị hủy diệt, giờ nghĩ lại, quả thật có gì đó kỳ lạ. Nội tình các tông môn thượng cổ sâu dày như thế, sao có thể biến mất trong một sớm một chiều.”
“Cũng chẳng trách họ chọn ẩn thế không ra, nếu những tông môn này còn tồn tại mà truyền ra ngoài, dù họ có mạnh đến đâu, e rằng cũng cách ba ngày lại có người đến khiêu chiến.”
…
Hai người trao đổi vài câu trong chớp mắt, sau đó Đạo Huyền Tử chắp tay hỏi: “Không biết đạo hữu ngăn ta lại là vì chuyện gì?”
Lý Phàm thở dài: “Nơi này mấy ngàn năm chưa có tu tiên giả nào đặt chân tới. Hôm nay gặp được hai vị, ta biết các ngươi chính là người mà tổ tiên trước khi lâm chung đã tiên đoán, là cơ hội cho tộc ta thoát khỏi khốn cảnh. Thấy các ngươi muốn vì một môn công pháp Kết Đan mà sống chết đấu nhau, ta mới vội vàng lên tiếng ngăn cản.”
Đạo Huyền Tử thản nhiên nói: “Để đạo hữu chê cười rồi. Nhưng có lẽ ngươi không biết, công pháp bên ngoài rất khó có được, vì một quyển công pháp mà trở mặt chém giết nhau, cũng là bình thường.”
Lý Phàm lắc đầu liên tục: “Sao phải đến mức đó chứ!”
Đạo Huyền Tử thử hỏi: “Nghe giọng của đạo hữu, hình như là…”
“Đúng vậy, trước khi lâm chung tổ tiên từng truyền lại một quyển công pháp, chỉ thẳng cảnh giới Kim Đan.” Lý Phàm ngạo nghễ nói.
Đạo Huyền Tử hít sâu một hơi: “Không biết đạo hữu muốn cầu chuyện gì?”
Khấu Hồng càng mừng rỡ: “Tốt quá. Nếu Đạo Huyền Tử ngươi có được công pháp này, huynh đệ chúng ta cũng không cần tranh đấu nữa.”
“Tâm nguyện cả đời của tổ tiên là có thể trở về Thái Diễn Tông trong tiên giới. Trước khi lâm chung, ngoài công pháp này, còn truyền lại một pháp khí, tên là Thái Diễn Chu. Tuy rằng đã hỏng, nhưng tổ tiên từng dùng thuật Thái Diễn suy tính, mấy năm sau sẽ có hai tu tiên giả đến đây, một người giỏi kiếm pháp, một người thích luyện khí. Có thể giúp hậu nhân sửa Thái Diễn Chu, thoát khỏi tuyệt địa này.” Lý Phàm nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều biến sắc.
“Huynh đệ ta Khấu Hồng say mê luyện khí, còn sở trường của ta chính là kiếm pháp. Thuật Thái Diễn này, chẳng lẽ lại kỳ diệu đến vậy?” Đạo Huyền Tử kinh ngạc vô cùng, phải nửa ngày sau mới hoàn hồn.
“Với tu vi Luyện Khí kỳ mà đã có thần uy khó lường như vậy, thật là khó tưởng tượng nổi…” Khấu Hồng cũng bị dọa cho trợn mắt há mồm.
Lý Phàm cười cười, một lát sau lại nói: “Nói miệng không bằng chứng, mời hai vị theo ta đi xem công pháp này trước đã.”
Đạo Huyền Tử vui mừng hiện rõ trên mặt, đứng dậy đi theo. Thấy Khấu Hồng cũng muốn đi theo, liền có chút cảnh giác: “Sao, huynh trưởng đã có một công pháp Kết Đan, còn chưa đủ sao?”
Khấu Hồng nghe vậy, ngượng ngùng nói: “Được rồi, ta sẽ không đi nữa.”
Đạo Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, đuổi theo bước chân của Lý Phàm.
Lý Phàm thấy Khấu Hồng không đi theo như dự đoán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, biết kế hoạch đời này đã thành công một nửa.
Hắn dẫn Đạo Huyền Tử mở cơ quan, đến mật thất dưới đất của phủ Thái Sư.
Đạo Huyền Tử đang định bước vào mật thất, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, dừng bước lại.
Dùng thần thức cẩn thận quét quanh, lập tức kinh hãi nói: “Tiên Phàm Chướng!”
Hóa ra, bên trong cơ quan ở bốn phía trên dưới mật thất, đều ẩn giấu Tiên Phàm Chướng. Khí tức nồng đậm khiến Đạo Huyền Tử kinh hồn bạt vía.
Lý Phàm cười nói: “Phòng người là cần thiết, chúng ta phàm nhân, vì bảo vệ bảo vật của gia tộc, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Đạo Huyền Tử cười gượng một cái, nhưng không chịu tiến lên nửa bước, ngược lại còn lùi lại một chút.
Lý Phàm cũng không nói gì, đi vào mật thất, lấy ra một ngọc giản từ trong một cái hộp.
Hắn cũng không ra khỏi mật thất, chỉ cầm để Đạo Huyền Tử nhìn thấy.
Ngọc giản này, chính là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” lấy được từ tay Khấu Hồng ở kiếp trước!
Không sai, Lý Phàm đang đánh cược.
Theo lời Khấu Hồng kể ở kiếp trước, lúc đó hắn cướp được công pháp liền chạy, rõ ràng là Đạo Huyền Tử chưa từng thấy được diện mạo thật sự của công pháp này.
Đúng lúc lấy cái này làm mồi nhử, để Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử giúp hắn sửa Thái Diễn Chu!
Còn nếu Lý Phàm đoán sai…
Một đám tử sĩ trong phủ Thái Sư đã vào vị trí, nếu thực sự không địch nổi…
Cùng lắm là đời sau đổi cách khác!
Trong lòng Lý Phàm không hề hoảng hốt, bởi vì hắn phát hiện, thần trí của Đạo Huyền Tử đã hoàn toàn bị ngọc giản màu vàng trong tay hắn hấp dẫn.
“Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương, công pháp Nguyên Anh, vậy mà lại là công pháp Nguyên Anh…” Hơi thở của Đạo Huyền Tử trở nên nặng nề, trong mắt thậm chí còn thoáng qua một tia nguy hiểm.
Nhưng thấy vẻ mặt như cười mà không phải cười của Lý Phàm, cùng với cảm giác nguy cơ nhàn nhạt truyền đến từ Tiên Phàm Chướng trong mật thất, khiến Đạo Huyền Tử lập tức tỉnh táo lại.
“Thế nào? Lão phu nói thật chứ?” Lý Phàm cười hỏi. “Trước mặt huynh trưởng Khấu Hồng của ngươi, ta chỉ nói tổ tiên truyền lại công pháp Kết Đan, chính là sợ hắn lại nổi ý xấu.”
“Đạo hữu suy nghĩ cẩn thận, tại hạ bội phục.” Đạo Huyền Tử làm ra vẻ đồng ý sâu sắc.
Sau đó hắn có chút hưng phấn: “Đạo hữu yên tâm, huynh đệ ta Khấu Hồng tinh thông thuật luyện khí. Ta nhất định khuyên hắn hết sức giúp đạo hữu sửa Thái Diễn Chu.”
Lý Phàm cười ha hả: “Như vậy thì nhờ cả vào các ngươi rồi. Sau khi thành công, ta nhất định sẽ dâng công pháp này bằng hai tay.”
Trường sinh có hy vọng, lúc này Đạo Huyền Tử chỉ hận không thể lập tức kéo Khấu Hồng bắt đầu làm việc.
Lưu luyến không rời nhìn Lý Phàm cất công pháp đi, đóng mật thất lại, Đạo Huyền Tử không chờ nổi nữa đi tìm Khấu Hồng.