Lý Phàm kéo thi thể của tên mập vào trong Thái Diễn Chu, sau đó đơn giản lau đi vết máu trên mặt đất, rồi lại quay về trong nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thật là không biết sống chết.” Lý Phàm nói.
Tên mập này rõ ràng là còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dựa vào chút thông minh vặt vãnh, phát hiện ra Lý Phàm có thể là kẻ giả mạo trà trộn vào, liền không nhịn được chạy đến uy hiếp, chắc là muốn mưu cầu lợi ích gì đó từ Lý Phàm.
Thế nhưng hắn không nghĩ xem, Lý Phàm là trà trộn vào trong Lưu Ly đảo này thật đấy. Nhưng mà đám người ly giới này, chẳng phải cũng là mượn danh nạn dân mới được cấp hộ tịch sao?
Khác biệt gì với Lý Phàm chứ?
Một khi đã được cấp hộ tịch Lưu Ly đảo, thì liền coi mình thành cư dân bản địa rồi.
Lý Phàm nhìn rất rõ ràng, vị tiên sư che mặt tới tiếp ứng lần trước, còn có Thiên Bảo Lâu của Tôn Chương, hành sự rất cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện.
Rõ ràng thân phận phàm nhân của bọn họ ở nơi lưu đày là không thể lộ ra.
Chính vì vậy, Lý Phàm mới thuận tay giết chết tên mập lên tận cửa uy hiếp này.
Hắn không tin Thiên Bảo Lâu và đám người ly giới kia sẽ vì vậy mà rầm rộ điều tra.
Hơn nữa, cho dù bọn họ có điều tra, phát hiện tên mập mất tích từng đến nơi này của Lý Phàm, nhưng hiện tại ngay cả thi thể cũng không tìm được, chỉ cần Lý Phàm cắn chết là chưa từng gặp qua, bọn họ cũng không thể làm gì được Lý Phàm.
Dù sao chuyện ầm ĩ lên, cũng không có lợi với cả hai bên.
Mà nếu như Lý Phàm sợ trước sợ sau, không dám động thủ, giữ lại tên mập kia, ngược lại có thể dẫn đến đủ loại tai họa ngầm.
Cho nên Lý Phàm dứt khoát lựa chọn bóp chết mầm tai họa ngầm có thể mang đến uy hiếp từ trong nôi.
...
Cũng giống như Lý Phàm dự đoán, mấy ngày trôi qua, ngoại trừ Tô Trường Ngọc đến hỏi một câu, thì chuyện tên mập mất tích không gây được sự chú ý của bất kỳ người nào khác.
Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống trên đảo của Lý Phàm, rất nhanh đã bị hắn ném ra sau đầu.
Những ngày này, một bên Lý Phàm nghe ngóng đủ loại sự việc trên đảo, một bên lên kế hoạch làm thế nào để hợp lý hóa chuyện lấy bảo vật trong Thái Diễn Chu ra sử dụng.
Dần dần, Lý Phàm đã có một cái nhìn đại khái về Lưu Ly đảo hiện tại.
Hải vực này tên là Tùng Vân Hải.
Tùng Vân Hải mênh mông vô bờ, phân tán mấy vạn hòn đảo lớn nhỏ khác nhau.
Mà Lưu Ly đảo nằm ở vùng biển trung nam của Tùng Vân Hải, quy mô thuộc về trung đẳng.
Bởi vì vùng biển quanh đảo sản sinh ra một loại cá tên là Lưu Ly, cho nên được gọi là Lưu Ly đảo.
Cá Lưu Ly không chỉ được phàm nhân trên những hòn đảo gần đó yêu thích, mà thậm chí có một số tiên sư cũng sẽ sử dụng Lưu Ly Châu trong cơ thể cá Lưu Ly để luyện chế đan dược.
Cho nên Lưu Ly đảo có tiên sư trấn giữ, hàng năm đều phải nộp một số lượng Lưu Ly Châu nhất định.
Tiên sư thường không hỏi đến chuyện đời, người thường khó có thể gặp được. Chuyện lớn chuyện nhỏ của Lưu Ly đảo, bình thường đều do Lưu Ly phủ của đảo chủ Lưu Ly đảo quản lý.
Cư dân trong đảo, có thể đến Lưu Ly phủ nhận một công việc. Công việc càng nguy hiểm, thù lao càng cao.
Trong đó, ra khơi đánh bắt cá Lưu Ly là được hoan nghênh nhất.
Không có quá nhiều nguy hiểm, thù lao cũng không thấp.
Điều quan trọng hơn là, chỉ cần nộp lên bảy phần cá Lưu Ly đánh bắt được, có thể giữ lại ba phần tự mình bán ra.
Cho nên công việc đánh cá này thật sự là một công việc béo bở.
Đáng tiếc là ra khơi cần thuyền lớn, hơn nữa đàn cá Lưu Ly trôi nổi bất định. Tìm kiếm cần có linh dẫn chế tạo đặc biệt trên đảo.
Linh dẫn chỉ có lúc ra khơi Lưu Ly phủ mới phát xuống, sau khi trở về còn bị thu hồi.
Lén đánh cá là không có khả năng, hơn nữa một khi bị bắt được, trực tiếp xử tử.
Cho nên chuyện đánh bắt cá Lưu Ly này, chỉ có được sự cho phép của Lưu Ly phủ mới có thể tiến hành.
Mà người có thể ra khơi đánh cá, đều là đối tượng được cư dân trong đảo hâm mộ.
Mấy ngày trước một đội tàu ra khơi, không chỉ đánh bắt được rất nhiều cá Lưu Ly, mà còn gặp được một chiếc tàu chìm.
Nghe nói chiếc tàu này là vì tránh bão mà cả nhà chạy nạn, cho nên mang theo mười mấy rương châu báu!
Lúc này tất cả đều thành tiện nghi cho đội tàu.
Về vật phẩm vớt được từ tàu chìm, quy củ trên đảo giống như cá Lưu Ly, có thể giữ lại ba phần!
Cho nên, khi đội tàu này trở về cảng, nửa hòn đảo đều náo động.
Ngay cả chấp sự tài vụ trên đảo, Tiền chấp sự cũng đích thân tới xem.
Nhìn dáng vẻ của từng thành viên trong đội tàu cười đến mức miệng cũng sắp lệch, không ít người trên đảo đều đỏ mắt.
Đều bắt đầu tìm quan hệ, muốn cầu được một suất ra khơi lần sau.
...
Trong mắt Lý Phàm, hắn có thể thông qua cách làm giống như vậy, từ từ hợp pháp hóa những bảo vật trên Thái Diễn Chu, hơn nữa còn có rủi ro tương đối thấp.
Khó khăn duy nhất chính là làm thế nào để có được tư cách ra khơi một mình.
Sự tồn tại của Thái Diễn Chu là tuyệt đối không thể bại lộ.
Trên đảo có quá nhiều người muốn gia nhập đội tàu, tùy tiện nghe ngóng một chút, Lý Phàm liền biết được mấu chốt.
Ba thân tín dưới tay của đảo chủ Lưu Ly đảo, Triệu chấp sự phụ trách nhân sự trên đảo, Tiền chấp sự phụ trách tài vụ, Chu chấp sự phụ trách trị an.
Mà đại bộ phận danh ngạch ra khơi đều nằm trong tay của Tiền chấp sự. Triệu chấp sự và Chu chấp sự luôn muốn nhúng tay, nhưng vẫn luôn bị Tiền chấp sự nắm chặt, chỉ chia được một hai đội tàu.
Có người thì có đấu tranh.
Lý Phàm nhớ tới ngày nhập hộ khẩu Triệu chấp sự nhìn thấy phản ứng của mình, nghĩ có lẽ có thể gặp thử vị Triệu chấp sự này.
Thế nhưng Triệu chấp sự cũng không phải là người Lý Phàm hiện tại có thể gặp được.
Lý Phàm chuẩn bị vẫn đi đường của Tôn Chương Thiên Bảo Lâu.
Sau khi nghe ngóng được vị trí, Lý Phàm đi tới trước cửa Thiên Bảo Lâu, muốn gặp Tôn Chương.
Thế nhưng lại bị từ chối.
“Đi đi đi, thân phận của Tôn trưởng lão chúng ta là người nào cũng có thể gặp được sao? Mau rời đi!” Mấy đại hán mặc áo đen ở cửa không có ý tốt nhìn Lý Phàm, dường như chỉ cần nói không hợp là sẽ động thủ.
Lý Phàm thấy vậy, đành phải rời đi trước.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Bảo Lâu dù sao cũng là mở cửa làm ăn, đâu có chuyện không gặp người đã đuổi đi?
Hơn nữa mấy đại hán áo đen này cũng không xin chỉ thị mà tự mình làm chủ, dường như đã sớm biết Lý Phàm là ai...
“Chắc là đã nhận được chỉ thị, cố ý không gặp ta.” Đưa ra kết luận, Lý Phàm đoán rằng hẳn là đám người ly giới bên đó đã xảy ra biến cố gì, dẫn đến Tôn Chương trực tiếp lật mặt làm như không quen biết.
Sau một hồi nghe ngóng, Lý Phàm mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Tô Trường Ngọc vì nhanh chóng trừ bỏ chướng khí trong cơ thể, đã kiên quyết lựa chọn trở thành vật thí nghiệm của tiên sư.
Trước khi đi, Tô Trường Ngọc đã ký tên của mình lên phần tàn dư của khế ước kia.
Từ đó, ba khế ước đã thành, khế ước cũng triệt để tiêu tán.
Ly giới và Thiên Bảo Lâu cũng không còn liên quan.
“Khó trách đột nhiên lật mặt, còn cố ý trốn chúng ta. Chỉ là không ngờ được Tô Trường Ngọc lại quyết đoán như vậy.” Lý Phàm cảm khái nói.
“Chúng ta đều đã khuyên hắn, đừng nóng vội như vậy. Nhưng mà hắn không nghe!” Người nói lời này Lý Phàm cũng biết, chính là Tiêu Hằng người tự xưng là con trai của Trấn Nam Vương trong động dung nham của Thiên Bảo Lâu trước kia.
Tiêu Hằng dường như có quan hệ rất tốt với Tô Trường Ngọc, lúc này cực kỳ chán nản: “Nếu không phải vì cứu muội muội mắc bệnh nan y của hắn, Tô huynh cũng sẽ không liều mạng như vậy.”
Lý Phàm nghe lời này, có điều suy nghĩ.