Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Dịch)

Chương 42: Bài Học Đầu Tiên

Trong mười ba người bước vào pháp trận trung tâm, trừ Lý Phàm, đều là những thiếu niên mười mấy tuổi. Được dặn dò, bọn chúng không dám nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt tò mò và đầy thích thú quan sát mọi thứ xung quanh. Vừa bước vào pháp trận, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn khác biệt với Lưu Ly đảo. Tựa như chỉ trong chớp mắt đã từ chốn đô hội đến vùng sơn cước, bốn bề là cây cối xanh tươi, tiếng chim hót véo von, tiếng côn trùng rả rích không ngừng vang vọng. Nhìn ra xa xa, dãy núi trùng điệp, tầng tầng lớp lớp. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo âm thanh xào xạc vang vọng như sóng vỗ. Lý Phàm và những người còn lại đang đứng dưới chân núi. Ngước mắt nhìn lên, đỉnh núi chìm khuất trong mây mù dày đặc, không thể nhìn thấy bóng dáng. Cả nhóm bước lên những bậc đá cổ kính, leo suốt hai canh giờ không nghỉ. Thể chất của những thiếu niên này không tầm thường, leo lâu như vậy mà ngay cả hơi thở cũng không gấp gáp. Ngược lại, Lý Phàm, tuổi đã không còn trẻ, lại lâu rồi không vận động, mồ hôi ướt đẫm cả đầu, chỉ có thể gắng gượng bám theo, không bị tụt lại phía sau. Thêm một canh giờ nữa trôi qua, cả nhóm mới đến được đỉnh núi. Đỉnh núi chỉ là một khoảng đất trống nhỏ hẹp, mọi người đứng tản ra, đã có chút chật chội. Ngọn núi này là cao nhất trong dãy núi, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy một biển mây trắng xóa. Gió thổi vi vút, biển mây cuồn cuộn, thỉnh thoảng để lộ ra những đỉnh núi nhấp nhô như đảo nhỏ. Những thiếu niên này đều sinh ra và lớn lên trên biển, chưa từng thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy. Giờ phút này, tất cả đều ngây người nhìn ngắm, say mê đến xuất thần. Còn với Lý Phàm, cảnh tượng này chỉ là bình thường. Ngược lại, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm mặt trời trên cao. Bọn họ bước vào pháp trận đã hơn nửa ngày, nhưng vị trí của mặt trời vẫn không hề thay đổi. Có lẽ đây là một loại ảo thuật nào đó. “Cảnh đẹp thế nào?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh cả nhóm. Các thiếu niên giật bắn mình, sau đó lập tức phản ứng lại. “Bái kiến tiên sư!” Bọn chúng cúi người chào hỏi. Lý Phàm cũng vội vàng hành lễ. Người đến đương nhiên là tiên sư Hà trấn giữ Lưu Ly đảo. Người này trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, vẻ mặt hiền lành, cười tươi đầy thân thiện, như một người tốt bụng thật sự. Thấy vị tiên sư này không đáng sợ như trong truyền thuyết, một thiếu niên trong nhóm bạo gan đáp: “Phong cảnh nơi đây tuyệt mỹ, quả không hổ là thánh địa tiên gia.” “Từ trước đến nay chưa từng thấy kỳ quan như vậy, khiến lòng người dâng trào cảm xúc.” … Tiên sư Hà mỉm cười gật đầu, nhưng lời nói lại khiến đám thiếu niên có mặt đột nhiên im bặt: “Lần đầu ta đến Lưu Ly đảo, ngọn núi này chỉ cao ở mức trung bình, còn nằm sâu dưới biển mây.” Các thiếu niên đều bị lời của tiên sư Hà làm cho choáng váng, im lặng hồi lâu mới có người mở miệng tán dương: “Thần thông của tiên sư quả thật không thể tưởng tượng nổi, vậy mà có thể nhổ cả núi lên cho cao lớn hơn.” Tiên sư Hà bật cười: “Ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, làm sao có bản lĩnh như vậy.” Thiếu niên vừa nịnh nọt kia lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu xuống. Những người còn lại cũng đều nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu tiên sư Hà có ý gì. Chỉ có Lý Phàm nhìn những ngọn núi ẩn hiện trong biển mây, như đang suy nghĩ điều gì. “Các ngươi có biết, núi sông trên thế gian, cũng giống như con người, dần dần cao lớn lên không?” Tiên sư Hà không vòng vo nữa, chậm rãi nói. Các thiếu niên nghe vậy, đều trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi. “Chuyện này thật quá khó tin…” “Thật… thật sự như vậy sao? Chẳng lẽ những núi cao sông lớn này cũng là sinh vật sống?” Mặc dù chuyện núi sông cũng sẽ cao lớn dần khiến người ta kinh hãi, nhưng người nói ra lời này là tiên sư cao cao tại thượng, đám thiếu niên đương nhiên lựa chọn tin tưởng. Chỉ là sắc mặt đều tái nhợt, nhất thời khó có thể chấp nhận được. Tiên sư Hà tiếp tục nói: “Có những ngọn núi, nhìn thì có vẻ cao vút, nhưng thực ra đã hết tiềm năng, cả đời không thể cao lớn hơn nữa. Có những ngọn núi hiện tại chỉ là gò đất nhỏ, nhưng lại có tiềm lực vô hạn, ai biết được sau này có trở thành cột chống trời hay không?” “Giống như ngọn Thiếu Vi sơn dưới chân các ngươi, ngày xưa chẳng có gì nổi bật, nhưng chỉ vài chục năm đã có thể đứng trên các ngọn núi khác.” “Đương nhiên, phần lớn vẫn giống như vô số ngọn núi dưới biển mây này, từ đầu đến cuối chỉ có thể làm nền, lặng lẽ ngước nhìn những ngọn núi cao lớn hơn trên biển mây.” “Núi còn như vậy, huống chi là con người?” “Hôm nay các ngươi có phúc phận bước vào Linh Trì, tẩy sạch bụi bặm trên người. Có bước lên tiên đồ được hay không, thậm chí có hy vọng trường sinh đại đạo, sau này có thể đạt được thành tựu gì, thì đều dựa vào tạo hóa của mỗi người.” Nhìn một đám thiếu niên mặt mày mờ mịt, tiên sư Hà thở dài. “Bất kể sau này ra sao, hôm nay cũng phải cố gắng hết sức. Ta nói đến đây thôi, các ngươi đi đi!” “Tiên sư Hà, xin hỏi Tẩy Linh Trì ở đâu?” Có thiếu niên mặc dù không hiểu ý trong lời nói của tiên sư Hà, nhưng cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc bước vào Tẩy Linh Trì. Vẫn là tâm tính thiếu niên, nên háo hức hỏi. “Ở đó!” Tiên sư Hà bình thản nói. Mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của tiên sư Hà, rõ ràng là vách núi cao vạn trượng bên ngoài khoảng đất nhỏ trên đỉnh núi! “Tiên sư đừng đùa chứ?” Một thiếu niên lập tức không nhịn được kêu lên. Sắc mặt tiên sư Hà thay đổi, hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy ông ta làm gì, đầu của thiếu niên kia đã bay lên cao, thân thể ầm ầm ngã xuống. Máu tươi phun ra, bắn đầy lên người những người xung quanh. Cảnh tượng đột ngột này khiến đám thiếu niên còn lại choáng váng. Có người sợ hãi muốn hét lên, nhưng lại ra sức bịt chặt miệng mình, chỉ là cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Có người thì trực tiếp sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất. Có người thì lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với tiên sư Hà. “Cho các ngươi thêm một bài học nữa, sau này bước lên con đường tu hành, tầm nhìn cũng vô cùng quan trọng. Người nào có thể khinh thường, người nào không thể đắc tội, lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, đều phải suy nghĩ cẩn thận. Đừng đợi đến lúc thân chết đạo tiêu, lại trách ta hôm nay không nhắc nhở các ngươi.” Tiên sư Hà lạnh lùng nhìn đám thiếu niên, khác hẳn với hình tượng hiền lành trước đó. Lý Phàm nhìn vở kịch hay này, nhìn phản ứng khác nhau của từng thiếu niên, biết rằng bài học này của tiên sư Hà nhất định sẽ để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho bọn chúng. Đừng nói là đám thiếu niên này, ngay cả Lý Phàm nghe tiên sư Hà nói cũng như ngộ ra được điều gì đó. Hắn cúi đầu thật sâu trước tiên sư Hà, chân thành nói: “Đã được dạy bảo.” Sau đó xoay người, đi đến bên vách núi. Phía trước là vách đá cao vạn trượng, chỉ cần bước hụt, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Nhưng Lý Phàm không có chút do dự hay chần chừ nào, sắc mặt không đổi, nhấc chân bước tới. Không rơi xuống, biển mây mênh mông phía trước như có ý thức, cuồn cuộn hội tụ lại dưới chân Lý Phàm, nâng đỡ hắn một cách vững vàng. Chân kia cũng bước lên, đứng vững rồi, Lý Phàm liền được những đám mây trắng cuồn cuộn bao bọc, bay về phía sâu trong biển mây. Tiên sư Hà nhìn bóng lưng Lý Phàm, không nhịn được lẩm bẩm: “Tâm tính rất tốt, chỉ tiếc là tuổi quá lớn rồi!” “Đáng tiếc thật!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất