Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Dịch)

Chương 48: Truyền tống đến Vạn Tiên đảo

Vừa bước vào Luyện Khí kỳ, Lý Phàm đã cảm nhận được những biến đổi long trời lở đất trên thân thể mình. Linh khí vận chuyển trong cơ thể, âm thầm cải thiện thân thể đã hơi già nua của hắn. Những nếp nhăn nhỏ trên mặt biến mất, làn da trở nên mịn màng trở lại. Sức sống dồi dào đã lâu không thấy lại tràn ngập trên người Lý Phàm, dường như hắn đã trở lại thời niên thiếu với nguồn năng lượng vô tận. Tuổi già biến mất, thể chất được tăng cường rất lớn. Điều quan trọng nhất là bây giờ Lý Phàm đã có thể điều khiển linh khí trời đất. Từng tia linh khí mỏng manh bị Lý Phàm khống chế, biến thành đủ loại hình dạng. Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào bản năng để điều khiển linh khí. Nếu muốn sử dụng linh khí hiệu quả hơn, chắc chắn phải cần đến pháp thuật tương ứng. Sau khi mò mẫm một hồi, Lý Phàm phân tán linh khí trong tay, chú ý tập trung vào bảng [Hoàn Chân]. Tên: Lý Phàm Cảnh giới: Luyện Khí sơ kỳ Tuổi sinh lý: 47/199 Tuổi tâm lý: 510/2169↑ Sau khi đột phá đến Luyện Khí kỳ, giới hạn tuổi thọ của Lý Phàm đã đạt đến mức tối đa là một trăm chín mươi chín tuổi. Trong “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” từng đề cập, mặc dù tuổi thọ của tu tiên giả vượt xa người thường, nhưng so với thời kỳ thượng cổ cũng bị áp chế rất lớn. Tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ nhiều nhất không vượt quá hai trăm tuổi. Còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sống thêm được hơn một trăm tuổi thì đại nạn cũng đến rồi. Chỉ có thành tựu Kim Đan, ngắm nhìn pháp tắc thiên địa, tuổi thọ mới bạo tăng, đạt khoảng năm, sáu trăm tuổi. Đối lập với tuổi sinh lý là tuổi tâm lý. Hầu như không tăng lên là bao. Dù sao trước đó đã tăng lên rất nhiều nhờ tu luyện Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, Lý Phàm cũng không cảm thấy đặc biệt bất ngờ. Tiếp theo, Lý Phàm lấy “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” ra khỏi Thái Diễn chu. Hắn đã lấy được công pháp Nguyên Anh cảnh này từ tay Khấu Hồng từ lâu, chỉ khổ nỗi không có thần thức, vẫn luôn không thể xem được. Chẳng qua vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Hiện tại cuối cùng cũng bước vào Luyện Khí kỳ, Lý Phàm đã không thể chờ đợi được nữa, muốn biết nội dung bên trong. “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương, công pháp Nguyên Anh cảnh, số người tu luyện hiện tại: 0.” Cầm lấy ngọc giản, phần giới thiệu của công pháp tự nhiên xuất hiện trong đầu. Lý Phàm biết, đây cũng là sự thay đổi sau khi đại kiếp nạn giáng xuống, tiên pháp không thể tu luyện cùng nhau. Thần thức cảm ứng ngọc giản, trong nháy mắt, vô số chữ viết và hình ảnh như thủy triều ùa vào trong đầu Lý Phàm. Lần đầu tiên đọc ngọc giản, Lý Phàm còn có chút không quen. Chỉ cảm thấy trong đầu bị nhồi nhét rất nhiều thứ, thái dương hơi đau nhức. Cũng may thần thức của hắn mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí bình thường không ít, rất nhanh đã thích ứng, khôi phục lại bình thường. Hiện tại hắn tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận xem xét công pháp này. Qua rất lâu sau, Lý Phàm cuối cùng cũng có một cái nhìn đại khái về nó. “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” là công pháp mà Thiên Cơ tông thời thượng cổ tu luyện. Thời thượng cổ, chú trọng đến thiên nhân hợp nhất. Thiên Cơ tông cho rằng, thiên địa vạn vật, cũng giống như con người, đều có suy nghĩ của riêng mình. Cách thức thông thường rất khó phát hiện ra. Nhưng cũng giống như khi con người có sát ý sẽ có sát cơ lan tỏa, thiên địa vạn vật cũng sẽ không ngừng phát ra một ít khí cơ. Khi thiên phát ra sát cơ, vạn vật điêu tàn, sao rơi chòm đổi. Khi đất phát ra sát cơ, biển xanh biến thành ruộng dâu, rồng rắn nổi lên. Thông qua việc thu thập và luyện hóa các loại khí cơ trong thiên địa, có thể truy ngược lại nguồn gốc, đạt đến cảnh giới cộng hưởng và hòa làm một với nó. “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” chính là một môn công pháp cảm ứng và luyện hóa khí cơ hóa thành của mình. Sau khi công pháp đại thành, không chỉ có thể mượn sát cơ của thiên địa để làm bị thương người khác, mà còn có thể thông qua khí cơ để suy diễn, dự đoán tương lai. Công pháp này rất mạnh. Nhưng tu luyện cũng rất nguy hiểm. Ý chí của thiên địa lớn lao biết bao, cho dù chỉ là dẫn động một tia khí cơ, cũng lớn gấp trăm ngàn lần so với tu sĩ. Mạo hiểm tiếp xúc với nó, rất dễ dàng bị chính khí cơ làm bị thương. Thậm chí có thể bị đồng hóa trong vô thức, trở thành con rối của ý chí thiên địa. Vì vậy khi Thiên Cơ tông thời thượng cổ tu luyện, sẽ không chọn luyện hóa khí cơ của thiên địa, mà lui lại một bước, thực hiện các phương pháp thay thế khác nhau. Nuôi dưỡng sát cơ của bản thân, lấy sinh cơ của mùa xuân khi vạn vật bừng bừng phát triển, cảm ứng khí cơ từ một số linh vật trong thiên địa… Thu thập hàng ngàn khí cơ, che giấu bản thân, từ đó đạt được mục đích làm nhiễu loạn thiên cơ và cảm ứng ý chí của thiên địa. Về lý thuyết, tu luyện phương pháp này đến cảnh giới cao nhất, có thể dung hợp với thiên địa, hóa thân thành đạo. Đáng tiếc, đó cũng chỉ là lý thuyết mà thôi. Trên thực tế, cho dù có phương pháp khôn khéo, “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” cũng vô cùng khó tu luyện. Thiên Cơ tông thời thượng cổ truyền thừa hàng vạn năm, số lượng tu sĩ tu luyện “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” lên đến hàng vạn. Nhưng cao nhất cũng chỉ tu luyện đến Nguyên Anh cảnh. Năm đó đã như vậy, huống chi là tu tiên giới hiện tại, ý chí ác ý của thiên địa có ở khắp nơi. Tuy nhiên, Lý Phàm có [Hoàn Chân] trợ giúp, cũng không cần quá lo lắng về những rủi ro có thể gặp phải khi tu luyện công pháp này. Lý Phàm trầm ngâm một lúc, chuyện công pháp chủ tu vẫn chưa cần vội quyết định. Có thể đi Vạn Tiên đảo trước, xem tình hình cụ thể của tu tiên giới hiện nay ra sao rồi tính sau. Vì vậy, Lý Phàm đến pháp trận trung tâm của Lưu Ly đảo, muốn bái kiến Hà Chính Hạo. Hắn vừa đến bên ngoài pháp trận, đã phát hiện mấy tên người hầu đã chờ đợi từ lâu. Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Lý Phàm lại gặp được Hà Chính Hạo. Lúc này nơi bọn họ đang đứng, đã không phải ngọn núi cao chót vót trước đó, mà là một ngọn núi nhỏ vô cùng bình thường. Nằm trong vòng vây của những ngọn núi khác, không hề bắt mắt chút nào. Lúc này Hà Chính Hạo đang ngồi ở trong đình nhỏ trên đỉnh núi. “Vừa rồi ta cảm thấy linh khí trong đảo có chút khác thường, liền biết có lẽ ngươi đã đột phá rồi.” Hà Chính Hạo nhìn Lý Phàm, vẻ mặt vui mừng nói: “Mặc dù hơi lâu một chút, nhưng dù sao cũng đột phá rồi đúng không.” “Còn phải cảm ơn tiền bối chỉ dẫn.” Lý Phàm khách sáo nói. “Chỉ là tiện tay mà thôi.” Cảm nhận được một tia tu vi tăng lên trong cơ thể, Hà Chính Hạo cười nói. “Ngươi đến tìm ta, có phải muốn đến Vạn Tiên đảo không?” “Đúng vậy. Tục sự đã không còn vướng bận, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.” Lý Phàm gật đầu. “Được, nếu như vậy, ngươi đi theo ta.” Hà Chính Hạo lóe lên một cái đã đến trước mặt Lý Phàm, nắm lấy bả vai hắn. “Đừng giãy giụa.” Bên tai truyền đến giọng nói của Hà Chính Hạo, Lý Phàm nghe vậy liền tán đi linh khí hộ thể của mình. Được Hà Chính Hạo mang theo, Lý Phàm bay lên không trung, hướng về phía bầu trời. Tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua biển mây, đến phía trên dãy núi. “Dẫn!” Hà Chính Hạo dùng một tay bấm quyết, chỉ về phía dãy núi liên miên bên dưới. Một lát sau, trong tầm mắt, vô số đỉnh núi đều bắn ra một luồng ánh sáng trắng, hội tụ đến phía trước Hà Chính Hạo, hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ. “Mở!” Hà Chính Hạo giơ tay lên trên. Quả cầu ánh sáng đột nhiên tăng tốc, theo hướng Hà Chính Hạo chỉ dẫn, bay thẳng lên trên. Trong nháy mắt đã tạo thành một cột sáng xuyên qua bầu trời. Oanh kích vào mặt trời trên cao. Bề mặt mặt trời vặn vẹo một trận, sau đó nứt ra, chia thành hai nửa. Ở giữa hình thành một cánh cửa truyền tống. “Đi thôi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất