Chương 40. Tuệ nhãn thức anh tài (2)
Lý Phàm đại khái hiểu rõ nguyên tắc xử sự của Triệu quản sự.
Thế là hai người trở lại chủ đề đội tàu ra biển lúc nãy.
“Nếu Triệu quản sự đã nhin ra lời ta nói không ngoa, như vậy sự tình danh ngạch ra biển có thể cân nhắc?” Lý Phàm hỏi.
Triệu quản sự gõ nhẹ ngón tay lên bàn mấy lần, rồi hỏi: “Ngươi là người mới đến, không có căn cơ, nếu ta mạo muội đem đội tàu giao cho ngươi, tất nhiên sẽ gây nên đông đảo bất mãn.”
“Chi bằng, lần sau ra biển ngươi cùng đi theo. Nếu như ngươi thật sự mỗi lần ra biển đều có thể vớt được tài bảo, như vậy chưa đến mấy lần thì thuyền viên nhất định tâm phục ngươi. Khi đó ngươi lại danh chính ngôn thuận tiếp quản đội tàu.”
“Thậm chí, nếu ngươi thu hoạch đủ nhiều, ta góp lời với chủ Phủ, đoạt một đội tàu từ họ Tiền kia giao cho ngươi, thì cũng không phải là không có khả năng.”
“Triệu quản sự suy nghĩ thật chu toàn.” Lý Phàm đã làm hết những gì có thể làm.
Vậy là sự việc đã được quyết định một cách thuận lợi dị thường.
Chi tiết hai người trò chuyện, Thiên Bảo lâu cũng không hiểu hết, nhưng biết được Lý Phàm thuyết phục Triệu quản sự dễ như trở bàn tay, liền đạt danh ngạch một lần ra biển, thì lập tức chấn động tột cùng.
“Chẳng lẽ vị đại thúc kia chưa hề nói khoác lác, hắn thật sự chắc chắn sẽ nắm được một đội tàu sao?” Trong Thiên Bảo lâu, nữ tử áo vàng dùng tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh.
“Không biết hắn rốt cục dựa vào cái gì?” Tôn Chương cũng vạn phần không hiểu nổi. Hắn thấy Lý Phàm thế nào cũng là một người trung niên bình thường không thể bình thường hơn.
“Đem khế đất của tiểu viện tử bỏ trống trên phố Đông trong thành qua cho hắn.” Nữ tử áo vàng đột nhiên nói.
“Hả?” Tôn Chương nhất thời không kịp phản ứng.
“Chưởng quỹ, cái này không hay đâu.” Tôn Chương nghe xong có chút đau lòng.”Chỗ viện tử kia là chúng ta bỏ ra rất nhiều tiền để mua, chuẩn bị hối lộ cho Tiền quản sự. Sao có thể để cho tên tiểu tử này được lợi chứ?”
“Nếu thật muốn đưa cho hắn, thì cũng phải chờ hắn giúp chúng ta lấy được đội tàu rồi nói tiếp.”
Nữ tử áo vàng trợn mắt nhìn Tôn Chương một lúc: “Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi. Nếu thật sự đến lúc đó, chỉ e là một tiểu viện tử nhỏ nhỏ cũng không thể làm gì được rồi.”
Tôn Chương tự mình lầm bầm vài câu, nhưng cuối cùng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của chưởng quỹ, ngoan ngoãn đem khế đất đưa đến tay Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không có cự tuyệt, cũng không có gì để thu dọn cả, ngày đó hắn liền chuyển vào trong tiểu viện trên phố Đông.
So với khu ổ chuột ở ngoài thành, môi trường chung quanh viện này cũng không khá hơn chút nào.
Đầu ngõ có người của quan phương phủ Lưu Ly luân phiên túc trực, phụ trách công việc bảo vệ trị an; tiểu viện cũng rộng hơn căn nhà trước rất nhiều, có ba gian chính và hai gian trái phải. Tuy cũng không phải rất lớn nhưng một mình Lý Phàm ở cũng đầy đủ.
Sau khi xin miễn vài thị nữ được cử đến từ Thiên Bảo lâu, kể từ đó Lý Phàm sống ở đó, lặng lẽ chờ đợi đội tàu ra biển vào lần sau.
Ban đầu, Lý Phàm nghĩ rằng sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng, một tai nạn đã khiến ngày đi biển trở nên xa vời.
Bão tới!
Trước đó, trong lúc Lý Phàm và đám người trên đảo Lưu Ly nói chuyện với nhau, hắn đã nhiều lần nghe thấy nạn bão nạn bão, nhưng hắn không chú ý lắm.
Cứ nghĩ rằng nhiều nhất sẽ giống như là bão, gió lốc mà hắn đã từng chứng kiến trước khi vượt biển, nhưng thực ra nó chỉ lớn hơn phong bão một chút thôi.
Nhưng khi nạn bão thật sự ập đến, Lý Phàm mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm!
Ngày này, Lý Phàm đang tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” như mọi ngày ở trong nhà, thì đột nhiên nghe được những tiếng động dồn dập từ bên ngoài nhà trền đến.
Âm thanh quái dị mà sắc nhọn không ngừng vang vọng trên đảo, rất nhanh liền truyền đi khắp cả đảo Lưu Ly.
“Nhanh về nhà đi! Nạn bão sắp tới!”
“Tiên sư phù hộ, tiên sư phù hộ!”
“Mẹ, mẹ đang ở đâu! Nhanh về nhà đi!”
…
Trên đảo đột nhiên trở nên hỗn loạn, khắp nơi vang lên những tiếng kêu la hoảng sợ và hốt hoảng, Lý Phàm nhất thời có chút bối rối.
Đột nhiên, hắn thấy được trên bầu trời đảo Lưu Ly xuất hiện một màn ánh sáng màu xanh lam.
Màn sáng như một cái bát khổng lồ úp ngược, vượt ngang cả hòn đảo, bao trùm toàn bộ sự vật trong đảo.
“Đại trận hộ đảo đã mở ra, không cần kinh hoảng! Trốn ở trong nhà, không được phép ra ngoài!” Một giọng nữ thanh thoát xuất hiện cùng với màn sáng, chỉ một thoáng truyền khắp cả hòn đảo.
“Tiên sư từ bi!”
Tiếng la hét liên tiếp vang lên từ bốn phía, Lý Phàm ngẩng đầu, cẩn thận quan sát đại trận hộ đảo.
Hào quang lam sắc lưu chuyển, ngăn cách bên trong và bên ngoài đảo.
Bên trên màn sáng còn thỉnh thoảng hiện ra những ký tự mờ nhạt mà Lý Phàm không biết rõ, trông huyền diệu dị thường.
Tiếng rít như là quỷ khóc dần dần vang lên, gió tới!
Những tầng gợn sóng bên trên màn sáng chặn hết mọi cơn gió lớn.
Bên trong màn sáng không có một tia gió nào, rất bình thản.
Bầu trời bắt đầu mưa to.
Những hạt mưa dày đặc gần như xếp thành một hàng và đánh vào bức màn ánh sáng.
Những vòng tròn gợn sóng vang vọng trên màn ánh sáng, ngăn cản cơn mưa xối xả.
Bên ngoài cuồng phong mưa rào nhưng bên trong bức màn ánh sáng lại gió êm sóng lặng.
“Đây chính là thủ đoạn tiên gia ư?”
Lý Phàm thầm khen trong lòng.
Tuy hắn đã từng nhìn thấy thủ đoạn hủy diệt một thành của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, nhưng khi nhìn thấy đại trận hộ đảo này vẫn khiến Lý Phàm cảm thấy ngứa ngáy và khao khát nó.
Gió to mưa lớn kéo dài hơn nửa canh giờ.
Mưa dần dần ngừng, tiếng gió cũng từ từ nhỏ lại.
Ngay tại thời điểm Lý Phàm tưởng rằng nạn bão sắp trôi qua, thì hắn lại đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.
Bầu trời không những không tạnh mà ngược lại còn trở nên càng thêm mờ mịt hơn.