Chương 53. Sinh vật kỳ lạ trên biển
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Lý Phàm bắt đầu chìm đắm trong việc tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú.
Mấy ngày sau, Lý Phàm bị tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh.
Lúc này trời còn chưa sáng, không biết ai lại đến quấy rầy lúc này?
Lý Phàm cẩn thận lấy ra một cây chủy thủ, giấu trong tay áo, hắn đi ra mở cửa.
“Ai thế?”
“Lý đại ca, là ta đây.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiêu Hằng.
Tiểu tử này tìm ta lúc này làm gì? Chẳng lẽ là ta đồng ý không làm nhà cho hắn ở Thiên Bảo lâu?
Trong lòng Lý Phàm nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa cho Tiêu Hằng vào.
Sắc mặt Tiêu Hằng đầy lo lắng hoảng hốt.
“Ngồi xuống rồi nói đi.”
Hai người vào trong phòng, Tiêu Hằng vội vàng nói: “Lý đại ca, chuyện lớn rồi! Chuyện chúng ta nhập cư trái phép từ Ly giới bị bại lộ rồi!”
“Người nào lộ ra?” Lý Phàm bất ngờ, lập tức hỏi.
“Chúng ta cũng không biết. Nhưng hiện giờ trên đại cũng biết chúng ta không phải dân bản địa của đại thế giới tu tiên mà là nhập cư trái phép qua Thiên Bảo lâu đến đây. Nghe nói tiên sư vô cùng tức giận, muốn bắt lại giết hết tất cả chúng ta. Trong chúng ta có vô số người sợ hãi, định lên thuyền bỏ trốn trong đêm. Người còn lại cũng không biết phải làm sao.”
“Bọn họ đều nói Lý đại ca ngươi chắc chắn có cách, bảo ta tranh thủ thời gian đến hỏi ngươi.” Tiêu Hằng giải thích rõ ràng.
Lý Phàm nghe xong thì hơi suy nghĩ, sau đó khẽ cười một tiếng: “Đừng lo lắng, việc này không có gì đáng ngại.”
Tiêu Hằng ngẩn người: “Lý đại ca nói vậy là sao?”
Lý Phàm cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ quan phủ lại bắt giết tặc khấu mà còn thông báo trước ư? Nếu thật sự muốn giết các ngươi thì các ngươi đã rơi đầu rồi. Còn có thể cho các ngươi biết tin tức, sau đó đường hoàng chạy trốn, suy nghĩ đối sách à?”
“Ý của Lý đại ca là cố ý tung tin tức ra hù dọa chúng ta ư?” Tiêu Hằng nghe xong thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“Nhưng tại sao lại làm vậy?” Sau đó sắc mặt hắn nghi ngờ nói.
“Theo ta thấy thì chỉ sợ việc này không phải nhằm vào chúng ta.” Lý Phàm đột nhiên đứng lên: “Mục tiêu của bọn họ là Thiên Bảo lâu.”
Hắn không giải thích quá nhiều với Tiêu Hằng mà sau khi trấn an hắn thì Lý Phàm lập tức đến Thiên Bảo lâu.
Ân Vũ Trân bất ngờ khi thấy Lý Phàm đến.
Sau khi nghe xong nguyên nhân hắn đến đây, sắc mặt Ân Vũ Trân tức giận giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
Hóa ra mấy tháng này nghe ngóng tin tức, một số thế lực ở đảo Lưu Ly cũng biết Thiên Thượng Vẫn Thiết chính là Tinh Hải Lưu Sa.
Nhưng khi bọn họ muốn thu thập vẫn thiết thì phát hiện Tinh Hải Lưu Sa bên ngoài phạm vi vùng biển của đảo Lưu Ly đã bị Thiên Bảo lâu vơ vét sạch.
Trước đó, thị trường đảo Lưu Ly vẫn luôn hỗn loạn, cũng là do Thiên Bảo lâu âm thầm giở trò.
“Thiên Bảo lâu dám chơi đùa mọi người như con khỉ!” Bọn họ nổi giận, đến tìm đảo Lưu Ly chủ gây loạn, đòi một lời giải thích.
Ân Vũ Trân đương nhiên là biện giải cho bản thân, nói hành vi của mình lúc ấy là cạnh tranh kinh doanh.
Tuy đảo Lưu Ly chủ cũng cho rằng cách làm của Ân Vũ Trân quá thể nhưng tranh giành linh trì tịnh thể đều phải dựa vào bản lĩnh, chỉ cần đến cuối cùng có thể thu thập đủ vật tư mà tiên sư cần, cho dù thủ đoạn có khác người cũng không sao.
Cho nên đảo chủ không trách phạt Thiên Bảo lâu, ngược lại còn khiển trách những người gây chuyện kia.
Những người này sao cam tâm được?
Mấy ngày sau đó, trên đảo có tin đồn Thiên Bảo lâu ở trong bóng tối buôn bán cho người phàm nhập cư trái phép truyền ra.
Đồng thời càng truyền đi càng đáng sợ, giống như ngày mai Thiên Bảo lâu sẽ bị tiên sư hỏi tội, tru sát chết sạch.
“Rốt cuộc việc này có nghiêm trọng không? tiên sư sẽ trách tội sao?” Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Phàm không nhịn được hỏi.
“Đây cũng là chỗ hao tâm tổn trí của việc này.” Ân Vũ Trân nhíu mày lại: “Không biết rõ lại càng đáng sợ. Giúp người phàm nhập cư trái phép là một chuyện, chưa từng có văn bản rõ ràng quy định nào cấm đoán. Nhưng dù sao việc này cũng khá kiêng kỵ, không thể lộ ra bên ngoài.”
“Với lại mười mấy năm trước, có tiên sư nào đó đúng lúc gặp được chuyện nhập cư trái phép này, trong lúc tức giận đã giết sạch người phàm trước mặt.”
“Từ đó mọi người ngầm hiểu rằng việc kinh doanh nhập cư trái phép này chỉ có thể làm thầm lặng.”
Lý Phàm nghe xong thì nhíu mày: “Nói vậy thì việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Xử lý thế nào đều xem tâm trạng tiên sư sao?”
“Không sai. Nếu tiên sư không tính toán thì không sao. Nhưng nếu tâm trạng tiên sư không tốt, như vậy…” Ân Vũ Trân còn chưa nói xong thì sắc mặt đã tái nhợt.
Lý Phàm rơi vào im lặng.
Hắn nhớ đến kết cục của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử.
Người phàm trong mắt những tu tiên giả này thật sự như con kiến hôi, có thể tùy ý đánh giết.
“Thà mạo hiểm bị mất đầu cũng phải kinh doanh nhập cư trái phép này, muốn thu được lợi nhuận cao từ nó.” Lý Phàm thở dài nói.
“Đương nhiên rồi. Mỗi lần nhập cư trái phép đều trả con số lớn, thường thường cần một tiểu thế giới phải vơ vét mười năm mới có thể trả đủ. Có thể biết thu được bao nhiêu lợi nhuận.” Ân Vũ Trân gật đầu: “Vì vậy cho nên mới có tiên sư không nhịn được, bí mật tham gia, kiếm một ít tiền.”
“Những tiên sư này có thể không bao giờ thừa nhận họ tham gia vào việc này, khi tiếp xúc với chúng ta, bọn họ đều dùng tiên phép che đậy, không thấy rõ dung mạo. Sau này còn muốn lấy đi hơn nửa lợi nhuận.” Nói đến đây, Ân Vũ Trân hơi bất đắc dĩ: “Cho nên việc này chỉ có thể do Thiên Bảo lâu chúng ta tự xử lý.”
Lý Phàm nhớ đến tiên sư tiếp dẫn gặp được khi mới vào Tu Tiên giới ở Ly giới thì gật đầu.
“Như vậy thì vị tiên sư ở đảo Lưu Ly kia có tính cách ra sao? Có thái độ gì với việc này?” Lý Phàm hỏi tiếp.