Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường (Dịch)

Chương 11: Tiểu Liên

Bên ngoài là một viện tử nhỏ bình thường, không có ai. Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay ra hiệu cho đám nhỏ đi ra từng người một. Lúc này, Đại Minh từ dưới đất bò dậy, mắt đầy tơ máu, hắn cũng muốn theo bọn nhỏ ra ngoài, đi tìm Trần Diệp. Ánh sáng lóe lên trong mắt Tiểu Liên, cô nhóc kéo Đại Minh lại. Đại Minh ngẩn người, không hiểu tại sao tiểu cô nương này lại kéo mình lại. Tiểu Liên chỉ tay về phía cửa sổ sau trên tường, ra hiệu cho Đại Minh đi theo mình qua đó. Đại Minh ngây người đứng sững tại chỗ, nhìn ra cửa trước rồi lại nhìn sang cửa sổ sau, có chút không hiểu. Tiểu Liên đẩy cửa sổ sau ra, thấy bên ngoài thông thẳng ra hậu viện, thở phào nhẹ nhõm. Cô nhóc quay đầu lại nhìn, thấy Đại Minh vẫn ngây ngốc đứng đó thì không khỏi nhếch mép. Tiểu Liên kéo Đại Minh về phía cửa sổ sau, đi được hai bước, cô nhóc bỗng nhìn thấy dưới gầm bàn có mấy vò rượu chưa khui. Suy nghĩ một lúc, trong mắt Tiểu Liên lóe lên một tia lạnh lẽo. Chỉ thấy cô nhóc đẩy Đại Minh đến chỗ cửa sổ sau, mở nắp vò rượu, vất vả nhấc vò rượu lên rồi đổ hết vào trong phòng. Tiếp đó, Tiểu Liên từ trong ngực lấy ra một cặp đá lửa, châm lửa vào chiếc đèn dầu trên bàn, cầm đèn dầu định đốt giường. Thoáng liếc mắt, Tiểu Liên chú ý thấy trong ngực nam nhân luộm thuộm lộ ra một quyển sách bìa tím, cô nhóc suy nghĩ một chút rồi cẩn thận lấy quyển sách đó ra. Trên bìa sách ghi "Kinh Hoa Chỉ". Không kịp suy nghĩ, Tiểu Liên nhét quyển sách vào trong ngực, đi đến cửa sổ sau, ném chiếc đèn dầu trong tay ra ngoài. Đèn dầu rơi xuống giường, dầu trong đèn đổ ra, bị lửa bén. Ngay lập tức, một ngọn lửa bùng lên trên giường. Tiểu Liên quay lại nhìn, thấy Đại Minh vẫn ngốc nghếch đứng trước cửa sổ, không khỏi tức giận. Tên ngốc này! Cô nhóc kéo Đại Minh vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ sau. …. Một lưỡi đao sáng quắc lóe lên nhanh chóng phóng to trước mắt. Thi Thập Tam rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng. Hắn vội vàng ngả người ra sau, né tránh lưỡi đao dài vung tới từ phía trước. "Bùm!" một tiếng động lớn vang lên. Lưỡi đao hung tợn chém xuống mặt đất, con đường đá trên mặt đất lập tức bị nứt ra, chia thành hai nửa. Chủ nhân của lưỡi đao mặc áo vải đen, khuôn mặt đen sạm. Thấy kẻ thù né được đòn tấn công của mình, Tống Thương Kiệt ánh mắt hung tợn, lần nữa vung lưỡi đao trong tay, lao vào tấn công Thi Thập Tam. Sau khi né được tập kích, Thi Thập Tam nhìn kỹ, thấy kẻ ra tay chỉ là một võ sĩ vô danh, trong lòng bỗng an tâm, cười lạnh: "Chỉ là một võ sĩ vô danh thôi." Thi Thập Tam ánh mắt hung ác nham hiểm, vén vạt áo, hai chân liên tục tung ra những cú đá liên hoàn, chiêu thức tàn nhẫn, như gió giật mưa rào, khiến người ta không thể cản phá. Lưỡi đao của Tống Thương Kiệt vung vẩy lia lịa nhưng đều cách Thi Thập Tam vài centimet, không thể chém trúng. Sau vài chiêu, ngực Tống Thương Kiệt bỗng bị đá trúng, khuôn mặt đen sạm hơi tái nhợt, lùi lại vài bước. Vài tên bộ khoái mặc áo vải đen ẩn nấp chung quanh từ lâu cùng nhau tiến lên, mấy chuôi trường đao múa đến rung động. ‘Keng keng’ vài tiếng, thanh đao dài trong tay vài bộ khoái đều bị Thi Thập Tam đá bay ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, bị thương không nhẹ. Sắc mặt Tống Thương Kiệt tái nhợt, nhận ra chiêu thức mà đối phương sử dụng. "Vũ Lạc Thối Pháp của Phong Vũ Lâu?" Thi Thập Tam phủi bụi trên áo choàng, ánh mắt hung ác nhìn Tống Thương Kiệt, cười lạnh lùng: "Có chút kiến thức." Đối phương là người của Phong Vũ Lâu? Sắc mặt Tống Thương Kiệt đại biến, trong lòng vô cùng chấn kinh. Phong Vũ Lâu là tổ chức sát thủ hàng đầu giang hồ, sát thủ đông đảo. Nghe nói Lâu chủ Phong Vũ Lâu một thân võ công đăng phong tạo cực, là cao thủ Bán Bộ Tông Sư cảnh, từng ám sát trưởng lão Hoa Sơn. Sau khi bị phát hiện thì đã giao đấu với chưởng môn Hoa Sơn vài hiệp mà không rơi vào thế hạ phong.. Nhớ lại những thông tin liên quan đến Phong Vũ Lâu, sắc mặt Tống Thương Kiệt trở nên vô cùng khó coi. Hắn không thể hiểu nổi, tại sao một vụ án hài đồng mất tích nhỏ bé lại có bóng dáng của Phong Vũ Lâu. Quay trở lại nửa giờ trước. Trải qua nhiều ngày điều tra, Tống Thương Kiệt đã tìm ra quy luật hài đồng mất tích. Tất cả hài đồng đều bị mất tích ở khu chợ đông đúc, điều này cho thấy kẻ chủ mưu cố ý lợi dụng lợi dụng phố xá sầm uất nhiều người phức tạp để ra tay. Vì vậy, Tống Thương Kiệt đã bôi Thiên Lý Hương lên người Hổ Tử rồi thả vào khu chợ sớm. Để tránh bị người có ý đồ chú ý, Tống Thương Kiệt đã đặc biệt đến quầy bán bánh keo để mua kẹo đường. Lúc hắn quay lại, Hổ Tử đã biến mất như dự liệu. Tống Thương Kiệt giả vờ phản ứng giống như những bậc phụ mẫu khác có con bị mất tích, hô vài tiếng trong khu chợ. Sau đó, hắn vội vã tập hợp người, lấy ra "Tầm Hương Phong".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất