Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 123: Thật ra….. ta làm việc ở đây.

Chương 123: Thật ra….. ta làm việc ở đây.

Mộ Thiên Tuyết nhấp một ngụm Coca, gật đầu, không nói gì. Nàng có thể coi đây là một tai nạn, cũng không có trách cứ gì Diệp Thiên Dật.
Bộ phim đã bắt đầu, Mộ Thiên Tuyết chỉ đơn thuần là xem phim, vì thế nàng rất nhanh bị cuốn hút vào nội dung bộ phim. Còn Diệp Thiên Dật……..
Hắn cũng không dám nhúc nhích. Vốn dĩ còn đang băn khoăn xem có nên tranh thủ cơ hội nắm lấy bàn tay bé nhỏ của thần tiên tỷ tỷ hay không. Giờ thì hay rồi, bây giờ có hai vị thần chết đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần hắn quay mặt lại, hoặc bọn họ chỉ cần nhìn thấy phía mặt bên của hắn, vậy thì hắn chắc mẩm sẽ bị kết án tử hình ngay và luôn.
Bộ phim rất hay, xem một lúc Diệp Thiên Dật cũng bị cuốn hút theo. Trong thâm tâm tự nhủ rằng, đừng quay mặt lại, nói chuyện nhỏ thôi.
Mộ Thiên Tuyết thực sự đang chăm chú theo dõi bộ phim, miệng nhai không ngừng, đôi mắt to tròn cứ nhìn chăm chăm vào màn hình, sau đó tay cho vào hộp bỏng ngô rồi lại bỏ vào miệng với tần suất như một cái máy.... Thiệt là, thần tiên tỷ tỷ này có đôi lúc nhìn cũng rất dễ thương.
Một hộp bắp rang rất nhỏ, Mộ Thiên Tuyết phát hiện tay của mình không chạm được vào bỏng ngô nữa, nàng nhìn vào trong, thì ra là ăn hết rồi, phản ứng đầu tiên sau khi ăn hết chính là nhìn qua hộp bắp rang phía bên kia của Diệp Thiên Dật. Nàng không nhúc nhích, sau đó từ ánh mắt đúng lúc nhìn thấy một thứ màu trắng nhỏ nhỏ lấp lỏ trong túi áo của Diệp Thiên Dật.
“Cẩn thận rơi đồ kìa.”
Mộ Thiên Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.
“Hả? Đồ gì cơ?”
Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
Mộ Thiên Tuyết hướng mắt, nhìn vào túi của Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhìn một cái, vô thức đưa tay ra cầm nó lên.
“Đồ chơi gì vậy?”
Sau đó hắn cầm nó lên, được nửa đường thì toàn thân sững lại, vội vàng đút trở lại vào túi. Đồng thời nhét áo chip của của Mộ Thiên Tuyết vào bên trong.
Ơ!!!! Đm, tại bộ phim này hay vcl, thế đ nào lại quên mất đây là đồ của Mộ Thiên Tuyết .
Waaaa!!! Xém chút nữa là đi đời nhà ma luôn rồi.
Cũng may là không lộ ra ngoài nhiều, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nên Mộ Thiên Tuyết cũng không nhìn rõ đó là cái gì?
Sau khi xem phim xong, Diệp Thiên Dật nhanh chóng hòa vào đám đông đi ra ngoài, Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi cũng đi theo hắn, Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết là những người ra ngoài cuối cùng.
“Đi, đi, đi, đi, đi.”
Diệp Thiên Dật vội vàng nói với Mộ Thiên Tuyết.
“Ta mua thêm chút bỏng ngô.” Mộ Thiên Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật: “...............”
“Vậy ngươi đi mua đi, ta ở đây đợi ngươi.”
Quầy bán bắp rang bơ, người đi ra người đi vào ai cũng có thể nhìn thấy được, Diệp Thiên Dật tuyệt đối không thể đứng ở đó, sau đó hắn liền ghé vào chỗ bán vé, làm bộ như đang xem gì đó.
Đúng lúc đó, Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết tay trong tay đi đến bên cạnh Diệp Thiên Dật.
Cái mùi này…….. hình như là Diệp Tiên Nhi.
Diệp Thiên Dật cả người sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt.
“Xin hỏi một chút, tối ngày mai chiếu phim gì vậy?” Diệp Tiên Nhi đi tới hỏi một tiếng, nàng muốn tối mai dẫn Diệp Thiên Dật cùng ra ngoài chơi, thuận tiện có thể dắt hắn đi xem bộ phim này, rất hay, thậm chí nàng còn nhìn thấy phảng phất hình bóng của mình và Diệp Thiên Dật trong bộ phim này.
“Diệp Thiên Dật ?”
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang đứng kế bên, cái đầu cúi thấp xuống như thể dính chặt vào quầy bán vé.
Góc nghiêng đẹp trai như vậy, nhất định là hắn!!
Diệp Thiên Dật muốn khóc rồi!
Tối nay, hắn rốt cuộc phải trải qua kiếp nạn nào nữa đây? Sao ông trời có thể đối xử với hắn như vậy được chứ?
“Tiểu Hàn Tuyết? Chị?”
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn họ, bày ra vẻ mặt cực kỳ “ngạc nhiên”
Bạch Hàn Tuyết nhíu mày lại.
“Không phải ngươi nói ngươi có việc sao?” Sau đó, mắt liếc nhìn xung quanh, chắc chắn phải có con gái. Diệp Thiên Dật xuất hiện ở rạp chiếu phim chỉ có thể cho thấy hắn đang nói dối bọn họ. Chứ một thằng đực rựa thì làm sao lại đi xem phim một mình được? Hắn nhất định là đang đi hẹn hò với cô gái khác.
Nói thật, trong lòng Bạch Hàn Tuyết lúc này có rất nhiều cảm xúc hỗn độn.
Diệp Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ta….. ta….”
Diệp Thiên Dật bỗng nhiên nhìn thấy cây chổi và cái ki quét rác bên cạnh, nhanh chóng cầm lên, rồi thở dài một hơi.
“Được thôi, bị các ngươi phát hiện rồi, ta cũng phải thẳng thắn thôi.”
Diệp Thiên Dật nhìn bọn họ, nói: “Thật ra, ta thừa nhận đã lừa gạt các ngươi, ta thực ra không có bận việc, ta ở đây làm việc vặt, quét rác.”
Bạch Hàn Tuyết: “..........”
Diệp Thiên Nhi: “...........”
“Ta suy nghĩ, nếu ta có bạn gái, ta không thể tiếp tục làm tên cặn bã như trước kia nữa, mà nhà họ Diệp chúng ta còn khoản nợ nần mấy trăm triệu nữa. Vì thế nên ta nghĩ, có chút thời gian đi làm công việc lặt vặt kiếm ít tiền. Tiền nợ đó có thể ta trả không nổi, nhưng không thể lại đi xài tiền của chị nữa.”
Diệp Thiên Dật lại thở dài một hơi.
Đệt, hắn thực sự ngưỡng mộ trí thông minh của mình quá.
Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết nhìn nhau.
Thật hay giả vậy?
“Không phải ngươi có 10 triệu rồi sao?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
“Bên ngoài nợ nần rất nhiều, sớm đã đem đi trả nợ hết rồi.”
“Vậy ngươi đường đường là một võ giả, cũng không cần phải đi làm việc vặt chứ.”
“Không sao đâu, ta ở đây một đêm kiếm chừng 200 mua bao thuốc lá là được rồi, cũng không phải ngày nào cũng làm, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi...... Vả lại, trước đây ta cũng không có kinh nghiệm, tìm công việc bán thời gian cũng không biết tìm như nào, thế nên ta đến đây tìm.”
Diệp Thiên Dật không có cách nào khác, mặc dù quả thật hắn không phải đi hẹn hò bên ngoài, nhưng mà đây là Mộ Thiên Tuyết….. là con gái. Diệp Thiên Dật phải làm như thế.
Tin được hay không đây? Giả trân luôn á. Nhưng mà nhìn Diệp Thiên Dật thật sự chân thành.
“Chị gái ơi, tiền công hôm nay có thể đưa trước được không? Ông chủ nói cứ việc phát lương tại đây cũng được.”
Diệp Thiên Dật điên cuồng chớp mắt với cô bán vé.
Cô cũng bị vẻ đẹp trai của Diệp Thiên Dật làm cho điên đảo, đương nhiên là biết Diệp Thiên Dật đang nói dối.... nhưng mà……..
“Ờ được được” Sau đó nàng đưa cho Diệp Thiên Dật hai trăm tệ
“Vậy đi về thôi. Sau này đừng như thế nữa.” Diệp Tiên Nhi nói với Diệp Thiên Dật.
“Được thôi, vậy chúng ta đi về. Sau này ta sẽ ăn bám ngươi tiếp vậy.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật tìm cơ hội dúi 200 tệ lại cho chị gái kia. Cả ba người cùng nhau đi về.
Mộ Thiên Tuyết cầm hai hộp bắp rang trong tay, nhìn trái nhìn phải, người đâu mất tiêu rồi?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất