Chương 124: Gọi chị dâu
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra với gương mặt buồn bã.
Tối hôm qua có chuyện gì vậy chứ, suýt chút nữa đã mất cái mạng này luôn rồi. Sau này thật là không dám làm như thế nữa!
May mà nhờ hắn thông minh, nhất là khúc cuối. Năng lực phản ứng đó, bản năng sinh tồn, quả nhiên là bất khả chiến bại! Nhưng mà cũng thật lòng vô cùng cảm ơn chị gái kia, không có nàng phối hợp, mấy người bọn họ tin Diệp Thiên Dật mới là lạ.
Còn Diệp Tiên Nhi thì lại cảm thấy Diệp Thiên Dật thay đổi quá lớn! Hắn đã trưởng thành rồi, chẳng trách Bạch Hàn Tuyết đồng ý sống chung với Diệp Thiên Dật, nàng vì thế mà cảm thấy rất vui lòng.
Diệp Thiên Dật bước ra khỏi phòng, hai người con gái đang ở trong phòng bếp cùng nhau làm bữa sáng. Họ làm bữa sáng trong bao lâu thì bàn tán về Diệp Thiên Dật bấy lâu.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên Dật vô cùng thanh thản dễ chịu, thật hy vọng có thể như thế này mãi. Nhưng họ đều không phải là người bình thường, bọn họ đều là những võ giả, cuộc sống không chỉ có xoay quanh những chuyện củi gạo dầu muối.
Bạch Hàn Tuyết đã đặt biệt chuyển đến đây sống vào tối hôm qua, bởi vì nàng biết Diệp Tiên Nhi sắp phải rời đi rồi, ít nhất trong một năm tới hai người bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau. Vì thế nàng ở đây, sống chung với chị em bọn họ một thời gian! Như đã biết, Diệp Tiên Nhi một khi rời đi, nàng sẽ cắt hết tất cả những cảm xúc với người trần. Đến lúc đó, trong mắt Diệp Tiên Nhi, Diệp Thiên Dật cũng chỉ còn là một người quen biết mà thôi, không hơn không kém.
Ăn sáng xong, Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết cùng nhau đến học viện Thiên Thủy. Còn Diệp Tiên Nhi ở nhà một mình, nàng nhìn ngắm tất cả mọi nơi trong căn nhà …….
…………………
Lớp học sáng nay thoải mái hơn nhiều, Bạch Hàn Tuyết là giáo viên chủ nhiệm của lớp, đồng thời là bạn gái của Diệp Thiên Dật. Buổi học hôm nay cảm giác thật là vui vẻ.
Ngũ trưởng lão của Tà Tông, Diệp Nhiên đã đi tới bên ngoài thành Thánh Thiên Thủy.
Hắn ta tức giận kêu lên một tiếng! Diệp Nhiên hắn giết người không chớp mắt. Trước giờ chưa từng có ai dám đứng ở trước mặt hắn kêu gào, la hét. Trong toàn bộ Tà Tông, hắn là kẻ giết người không có đạo lý nhất. Nhưng mà hắn đã bị “lôi” dạy bảo rồi.
“Hừ hừ, Diệp Thiên Dật đúng không, đợi ông đây tìm được ngươi, sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Nói rồi, Diệp Nhiên tiến vào thành Thánh Thiên Thủy.
………….……….
“Ê, em gái ngực nhỏ, qua đây giúp ta đấm bóp chân coi.”
Sau khi tan học, Diệp Thiên Dật ngồi dựa vào ghế, vẫy vẫy tay với Họa Thủy.
Họa Thủy: “.................”
AAA ! ! !
Bản thân mình từ khi nào mà suy đồi đến mức để cho tên khốn khiếp này kiêu ngạo như vậy.
“Cút đi, đồ điên”
Họa Thủy trợn tròn mắt, tự chửi lẩm bẩm trong đầu, ngươi đợi đó cho ta, bổn cô nương đây sớm muộn cũng có một ngày lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Ngay lúc đó, Bạch Hàn Tuyết lại bước vào lớp.
“Có tin tốt.”
Tất cả mọi người hướng đều nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, sau đó Bạch Hàn Tuyết nói: “Tin tức của viện trưởng, trong những ngày sắp tới, sẽ có một nhóm học sinh từ các học viện hàng đầu của các đế quốc khác trên đại lục, và thậm chí là các đệ tử từ tám môn phái lớn sẽ tạm thời ở lại bốn học viện trong thành Thánh Thiên Thủy của chúng ta, học viện Thiên Thủy cũng là một trong số đó. Tất cả số người bọn họ đều là cảnh giới Huyền Thiên cảnh, thậm chí là có cả thiên tài ở cảnh giới cao hơn, tạm thời sẽ theo học ở bốn học viện của chúng ta.”
Nghe Bạch Hàn Tuyết nói xong, tất cả mọi người đều bị sang chấn tâm lý.
“Không phải chứ? Sư tỷ, cái này mà cũng gọi là tin tốt à?”
Có người buồn bã nói.
“Sư tỷ? Gọi chị dâu.”
Diệp Thiên Dật trừng mắt.
Người vừa nói lúc nãy, cúi đầu.
“Chị dâu.”
Bạch Hàn Tuyết: “...........”
Điều này đối với cao thủ như Bạch Hàn Tuyết và những người thích cạnh tranh quả thực là tin tức tốt, nhưng đối với bọn họ……………...
“Sư….. Chị dâu, học viên Thiên Thủy của chúng ta vốn cũng không mạnh lắm, vậy vì sao những người đó phải đến thành Thánh Thiên Thủy để học vậy?”
Có người hỏi.
“Cũng không hiểu rõ nữa, nghe người ta nói vì có một số việc nên sẽ ở lại đây một thời gian. Vừa hay lại có thể tiếp tục học tập ở học viện. Việc cụ thể như thế nào thì các ngươi cũng biết rồi đó, ta cũng chỉ là đi truyền tin tức thôi.”
Bạch Hàn Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó thì bước ra ngoài.
Diệp Thiên Dật lười biếng vươn vai, rồi ra ngoài.
Cũng vui, mấy người như Lâm Trường Thiên ở học viện Thiên Thủy, hắn cảm thấy bọn họ đã không còn tính khiêu chiến với mình nữa rồi, đến lúc gay cấn thì đấm vào cái đầu chó của bọn họ chắc chắn sẽ rất sung sướng đây.
Buổi trưa, Diệp Thiên Dật chuẩn bị trở về nhà tìm Diệp Tiên Nhi để nói chút chuyện yêu đương, cũng không biết chừng nào thì người làm nhiệm vụ mới đến.
Vừa ra khỏi cổng trường, ánh mắt của Diệp Thiên Dật nhìn thấy một ông lão già đang hỏi một cô gái, đúng lúc đó cô gái chỉ tay vào hắn và nói: “Đó chính là Diệp Thiên Dật.”
Diệp Thiên Dật phục rồi!
Cái đm, bộ không thể chọn đại cô gái xinh đẹp nào đó để làm nhiệm vụ sao? Sao mà toàn là mấy lão già không vậy.
“Ngươi là Diệp Thiên Dật?”
Diệp Nhiên đến trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Ờm ờm, ngươi là?”
“Cái đồ khốn khiếp.”
Hắn giơ tay tính làm gì đó với Diệp Thiên Dật, sau đó……..
Bùm-------------
Tia sét kia phát ra trong nháy mắt, trực tiếp bổ xuống mắt đất.
Nhiều người ở gần đó hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Lạch cạch------------
Diệp Thiên Dật dựa vào cột điện, châm một điếu thuốc.
“Ta nói nè lão già, già mà không đứng đắn, sét bổ chết đó, chưa nghe hả?”
“Khụ khụ khụ…….”
Diệp Nhiên ho lên một tiếng, từ từ bỏ lên khỏi mặt đất.
ĐM!!!!
Sức mạnh của lôi đình càng ngày càng lớn, bây giờ đã mạnh đến mức có thể làm tổn thương bản thân rồi. Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ? Là do thằng nhóc này làm hay sao?
Không thể nào.
Hắn rất hiểu rõ sức mạnh của mình.
Hắn nhận lời đã được chưa! Không phải bảo hắn báo thù cho đứa nhỏ này hay sao? Hắn đi là được chứ gì?
“Đi!”
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật, nghiến răng nói.
“Đi đâu?”
“Ngươi đừng có mà giả ngu với ta! Kẻ thù của ngươi đâu, lão phu sẽ giúp ngươi báo thù.”
Đệch! Bị đe dọa, hắn còn phải giúp người khác làm việc! Bực ghê.