Chương 133: Thịt đầu heo phối với hành tây, nấu được rất nhiều món
Không thể không nói, khứu giác của Cửu Vĩ Thiên Hồ thật là nhạy! Hẳn còn do cảnh giới của nàng cao nữa.
"Nhìn gì thế? Ta làm cơm trưa cho ngươi nhé."
Diệp Thiên Dật nói.
Mộ Thiên Tuyết nhìn ảnh chụp Diệp Tiên Nhi, kế đó nói với Diệp Thiên Dật: "Nàng thật đẹp."
"Đương nhiên, ngươi cũng rất đẹp."
Tất nhiên Mộ Thiên Tuyết sẽ không bị lời khen của Diệp Thiên Dật đả động, nàng nói tiếp: "Đôi mắt nàng ấy."
"A, sinh ra đã thế, không phải ngươi cũng có màu mắt khác sao?"
Diệp Tiên Nhi có mắt màu lam nhạt, Mộ Thiên Tuyết thì là tím nhạt.
"Màu mắt khác cơ bản chính là do con ngươi đặc thù, có sẵn ít năng lực đặc thù, hẳn nàng cũng thế."
"Có lẽ vậy, ta đi nấu cơm."
"Ừm."
Cơm nước xong, Diệp Thiên Dật liền đến học viện Thiên Thủy.
Đến lớp trung cấp, Bạch Hàn Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
"Nghỉ học một ngày, hôm nay lại đi trễ, phạt đứng."
Diệp Thiên Dật: "…"
Haizz!! Nhất định Bạch Hàn Tuyết này đang lợi dụng việc công trả thù riêng!
Được, ngươi chờ đấy! Chờ đến lúc tiểu gia ta đây khiến ngươi khóc thét trên giường!
Diệp Thiên Dật khổ sở đứng trước cửa cả một tiết, tan học, Bạch Hàn Tuyết đến gần Diệp Thiên Dật, nhẹ giọng nói: "Đi theo ta."
Sau khi hai người đến văn phòng của Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết rót một ly trà cho Diệp Thiên Dật rồi ngồi trên ghế nhìn hắn.
"Sao?"
"Tối qua ngươi đi đâu?"
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
"Ta với chị ta ra ngoài chơi một ngày."
"Sao tối đó không trả lời tin nhắn."
Diệp Thiên Dật: "…"
Tối đang làm chuyện gì kia, sao có thể trả lời tin nhắn…
Chỉ là Diệp Thiên Dật rất vui vẻ, cô bạn gái này ngày càng thích ứng thân phận bạn gái mình nha!
"Chị ta đi rồi." Diệp Thiên Dật nói lảng sang chuyện khác.
Bạch Hàn Tuyết nhíu mày.
"Sao nàng không nói tiếng nào đã đi rồi?"
"Đừng nói ngươi, mẹ nó ta vừa ngủ dậy đã đột ngột phát hiện kế bên…"
Diệp Thiên Dật nói đến một nửa bỗng ngừng lại.
"Kế bên thế nào?"
"Kế bên… Kế bên… Kế bên… có thêm một lá thư, là chị ta để lại."
Diệp Thiên Dật thở dài nhẹ nhõm.
"Được rồi, nàng rời đi cũng tốt, tài nguyên của Nguyệt Thần cung không phải một đế quốc nho nhỏ như đế quốc Thiên Thủy có thể so sánh được, nếu nàng đã đi rồi, ta cũng dọn đi thôi."
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Vậy à."
Bạch Hàn Tuyết có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng Diệp Thiên Dật sẽ chơi xấu dán dính không cho nàng dọn đi…
Thế nên mới nói đây là đàn ông, do trong nhà đã có thần tiên tỷ tỷ rồi cho nên Diệp Thiên Dật mới đồng ý, nếu trong nhà không có thần tiên tỷ tỷ kia, đúng là Diệp Thiên Dật sẽ chơi xấu dán dính không chịu cho Bạch Hàn Tuyết rời đi.
"Chiều tan học về nhà với ta."
"A?"
Diệp Thiên Dật ngây người.
"Ta đã kể lại quan hệ giữa hai người chúng ta cho cha mẹ, bọn họ muốn gặp ngươi."
Ừng ực ——
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng.
"Không phải chứ??"
Diệp Thiên Dật làm vẻ mặt đưa đám.
Haizz! Hai hôm trước mình vừa kiếm được mười triệu từ chỗ Bạch Chính Nguyên, giờ lại phải lấy thân phận bạn trai của Bạch Hàn Tuyết tới chỗ bọn họ làm khách sao? Mẹ nó, cái này còn không phải thỏ trắng nhỏ đưa đầu vào hang cọp à?
"Không đi?"
"Đi! Đi!"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
"Bọn họ không đáng sợ như ngươi tưởng đâu."
Diệp Thiên Dật nhún vai nói: "Không phải chỉ là gặp cha mẹ vợ thôi sao, đi thì đi."
……
Sau khi tan học, Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết cùng ra khỏi trường.
"Cô Thi, hình như Diệp Thiên Dật với Bạch Hàn Tuyết thật sự đang yêu đương thì phải."
Họa Thủy và Thi Gia Nhất cũng chuẩn bị cùng về nhà, lại thấy hai người kia đi ra.
"Chuyện lạ nha, tên Diệp Thiên Dật này sao có thể theo đuổi được Bạch Hàn Tuyết nhỉ?"
Thi Gia Nhất vuốt chiếc cằm xinh đẹp của mình.
Trước không nói Bạch Hàn Tuyết có để Diệp Thiên Dật vào mắt không, loại con gái như Bạch Hàn Tuyết hẳn sẽ không dễ yêu đương như vậy, thế nên nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
"Không nghĩ nữa, đi, đi dạo phố đi, mua hai bộ thật đẹp, đêm mai sửa soạn đi xem buổi biểu diễn của Liễu Khuynh Ngữ."
"Ừ!"
……
Bên kia, Diệp Thiên Dật xách theo hai cân thịt heo tới cửa nhà họ Bạch cùng Bạch Hàn Tuyết.
Nhà họ Bạch cũng có một tòa biệt thự lớn, nhưng Bạch Chính Nguyên không thích ở nơi lớn như vậy nên một nhà bọn họ chỉ ở một căn biệt thự đơn giản mà thôi.
Bạch Hàn Tuyết thật muốn phục Diệp Thiên Dật, ngươi nói dù gì giờ hắn cũng đang dùng thân phận bạn trai tới làm khách đúng chưa? Tuy Bạch Hàn Tuyết biết đối với Diệp Thiên Dật đây hẳn là Hồng Môn Yến, nhưng chung quy cũng sẽ phải có một ngày này, tuy nàng không dám chắc sẽ đi đến cuối đường với Diệp Thiên Dật, nhưng ít ra bây giờ Diệp Thiên Dật là bạn trai nàng, ngươi nói ngươi tới làm khách, người bình thường đều mua nào là rượu, thực phẩm dinh dưỡng, nhân sâm tổ yến gì đó, còn tên khốn này lại mua hai cân thịt heo? Còn nói cái gì đây là đồ nhắm rượu?
Đối với Diệp Thiên Dật, mua gì cũng không quan trọng, do mua gì cũng vậy thôi, còn không bằng mua ít thịt đầu heo nhậu một chầu nha.
Bạch Hàn Tuyết mở cửa, hai người bước vào.
"Ta đã về."
Bạch Hàn Tuyết nói một câu.
Diệp Thiên Dật thoáng nhìn qua Bạch Chính Nguyên đang ngồi trên sô pha xem báo, sau đó lại nhìn thoáng qua Trương Lâm vừa ra khỏi phòng bếp, nói một câu: "Chào ba mẹ."
"Khụ khụ khụ ——"
Một miệng trà của Bạch Chính Nguyên thiếu chút đã phun hết ra!
"Diệp Thiên Dật!"
Bạch Chính Nguyên đập bàn một cái nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, hít thở dồn dập.
"Lão Bạch ngươi dữ cái gì mà dữ, người ta là vãn bối, ngươi một trưởng bối gặp vãn bối mà bày đặt dữ chẳng sợ người chê cười sao!"
Trương Lâm nói xong cười đi tới, nhìn thứ trong tay Diệp Thiên Dật, nói: "Ngươi tới thì cứ tới thôi, còn mang quà gì… Thịt đầu heo?"
Thấy vậy, Trương Lâm co rút khóe miệng.
"Dạ, thịt đầu heo phối với hành tây, nấu được rất nhiều món."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
"Được rồi, ta đi nấu cơm trước đây, các ngươi trò chuyện đi."
Sau đó Trương Lâm vào phòng bếp, Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết ngồi đối diện với Bạch Chính Nguyên.
"Chú Bạch này, quần chú… chỗ đầu gối mòn rồi nha."
Diệp Thiên Dật nhìn vào đầu gối Bạch Chính Nguyên rồi nói.
Bạch Chính Nguyên: "…"
Bạch Hàn Tuyết: "…"
Tiếp đó Bạch Hàn Tuyết âm thầm lắc đầu.
Này không phải tìm đường chết sao?
Khóe miệng Bạch Chính Nguyên không nhịn được run rẩy một chút!
Thằng khốn nạn!