Chương 134: Linh Kiếm Phái?
"Diệp Thiên Dật, lúc ấy ngươi đã hứa với ông đây thế nào? Hả? Tiền ngươi cũng đã nhận rồi, giờ thì sao? Giờ là thế nào? Ngươi cho ta một câu trả lời rõ ràng xem!"
Bạch Chính Nguyên nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật.
Lúc hắn nghe Bạch Hàn Tuyết nói nàng đang yêu đương với Diệp Thiên Dật đã thiếu chút lên cơn suyễn, mém xíu tắt thở rồi, may là sau đó Bạch Hàn Tuyết giải thích lại một chút, nói là có lý do. Lúc ấy Bạch Chính Nguyên còn tưởng là giả thôi nên mới bình phục lại, kế đó Bạch Hàn Tuyết lại nói một câu, nàng và Diệp Thiên Dật đúng là người yêu… Thiếu chút nữa hắn lại tiếp tục lên cơn…
Tức! Đó là cơn tức đó!
"Chú Bạch, về chuyện này…"
Diệp Thiên Dật có chút ngập ngừng, Bạch Chính Nguyên chăm chú lắng nghe, hắn ngược lại muốn nghe xem thằng nhóc này có thể nói gì!
"Aizzz…" Kế đó Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, nói: "Chủ yếu là do con gái ngài sai."
Bạch Hàn Tuyết:???
Không sai, Bạch Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Diệp Thiên Dật.
"Con gái ta? Sao?"
"Thèm muốn cơ thể ta, thấy ta đẹp trai, nằng nặc đòi yêu đương với ta."
Bạch Hàn Tuyết: "…"
Bạch Chính Nguyên: "…"
"Láo toét!"
"Rồi rồi, kỳ thật chủ yếu là… trong cuộc tỷ thí với học viện Thiên Tinh, có khả năng ta đã quá đẹp trai nên mới quyến rũ được nàng, tỷ thí xong thì nàng trở thành bạn gái ta."
Hít ——
Bạch Chính Nguyên hít thở sâu.
"Ta vào bếp giúp mẹ."
Bạch Hàn Tuyết tỏ vẻ mình không muốn ngồi đây nữa, để hai người tự do ‘trao đổi’, xong rồi ra sau!
"Thằng nhóc thối tha, nhanh chóng tách ra khỏi con gái ta cho ta, tuy bây giờ đúng là ngươi không còn là tên phế vật trước kia nữa, ta cũng đã nghe rồi, nhưng ngươi và Hàn Tuyết không hợp."
Bạch Chính Nguyên thở dài một hơi, hắn cũng rất bất đắc dĩ! Tên Diệp Thiên Dật này không thể đánh, giao tình cũng khá sâu, nhưng mà con gái mình…
"Chú Bạch, đúng là trước kia ta từng là một thằng khốn."
"Giờ vẫn vậy."
Diệp Thiên Dật: "…"
Nếu trước đây Diệp Thiên Dật không phải tên cặn bã, lấy thái độ bây giờ thì hắn vẫn tiếp thu được, dù sao ngay cả con trai cả của hắn cũng thua trong tay Diệp Thiên Dật, nhưng mấu chốt hắn là tên cặn bã! Còn có chuyện quan trọng hơn…
"Diệp Thiên Dật này, không phải ta muốn cản trở các ngươi, bình thường mấy chuyện tình cảm của con cái, ta và dì ngươi đều sẽ không nhúng tay, đứa con gái này của ta cũng rất lý trí, nhưng trong chuyện này có một việc rất quan trọng ngươi không biết, lần này để ngươi đến đây, cũng là muốn để ngươi biết khó mà lui, không phải nói ngươi không xứng với Hàn Tuyết nhà ta, mà là có người càng xứng với nó hơn.
Bạch Chính Nguyên hút một hơi thuốc nói.
"Ai?" Diệp Thiên Dật nhíu mày.
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn yến, chỉ là không nghĩ tới trong buổi Hồng Môn yến này còn có một người khác tham dự nữa?
Sau đó, Bạch Chính Nguyên nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: "Có lẽ là hắn cũng sắp tới rồi, hắn là con trai của Tông chủ của Linh Kiếm Phái, Hà Thường Vũ."
"Linh Kiếm Phái?"
Diệp Thiên Dật hơi có chút suy tư.
Linh Kiếm Phái là một trong tám đại tông môn của đại lục, mà con trai của một Tông chủ to lớn như vậy, thì thân phận kia đích thực là ghê gớm rồi, hai người Lâm Trường Thiên, Tần Triều này cũng đâu có được cho là nhân vật gì chứ? Cũng chỉ vỏn vẹn có chút tiếng tăm trong thành Thánh Thiên Thủy thôi, còn như Hà Thường Vũ, đó là người vô cùng nổi danh trên toàn đại lục, thân phận của hắn cực kỳ cao! Là sự tồn tại mà bọn hắn đều phải ngước nhìn.
"Từ thời khắc mà Hàn Tuyết còn chưa ra đời, Bạch gia ta và con trai của người đứng đầu Linh Kiếm Phái đã hứa hôn với nhau rồi. Còn về phần vì sao lại có chuyện hứa hôn này thì cũng là từ một trò đùa nhỏ năm đó mà ra. Ta vốn cũng không quen bọn họ, chỉ là gặp mặt nhau ở trong một bữa tiệc. Hơn nữa còn chỉ là một lời nói đùa qua miệng mà thôi, thậm chí ta cũng không cho là thật. Thế nhưng điều ta không nghĩ tới là, nhiều năm về sau, cũng chính là một đoạn thời gian trước ta nhận được thư của Linh Kiếm Phái. Nội dung trong thư là chuyện hứa hôn này, nếu bọn họ không đề cập tới, ta thậm chí cũng đã quên chuyện này rồi, họ đã chuẩn bị đến cầu hôn rồi."
Bạch Chính Nguyên hung hăng hút hết điếu thuốc lá.
"Chú Bạch, ngươi đây không phải là tự đào hỗ bẫy người nhà sao!"
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
"Cút sang một bên, liên quan đếch gì đến cậu!" Bạch Chính Nguyên dập tắt tàn thuốc, sau đó nói: "Theo lẽ thường thì chắc chắn Linh Kiếm Phái cũng không thể cho là thật, nhưng đoán chừng là Hà Thường Vũ này nhìn thấy ảnh chụp của con gái ta nên bắt đầu nảy sinh ý định này, dù sao con gái ta rất xinh đẹp cũng là chuyện mà bao nhiêu ngươi đều biết rất rõ ràng, cho dù là người cha như ta đây có đôi khi cũng..."
Diệp Thiên Dật há hốc mồm.
Bạch Chính Nguyên nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của Diệp Thiên Dật, nhịn không được cho Diệp Thiên Dật một cước.
"Cút xừ nó nhà ngươi đi! Ngươi cmn nghĩ đi đâu thế! Ý của lão tử là người cha này như ta cũng không nỡ để cho nàng lấy chồng! Không muốn cho bất kỳ một người đàn ông nào được lợi!"
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cười lên.
"Chú Bạch, ngươi làm ta sợ muốn chết."
"Ngươi cmn cũng làm ta sợ muốn chết."
Sau đó Bạch Chính Nguyên nói: "Linh Kiếm Phái này Bạch gia ta đâu dám chọc giận bọn họ, ngay cả một trăm cái Bạch gia cũng không bằng một cái Linh Kiếm Phái, cho nên việc này ta cũng chịu bó tay, vừa khéo Hà Thường Vũ đã tới thành Thánh Thiên Thủy, lập tức sẽ tới Bạch gia, chuyện này Hàn Tuyết còn không biết, lẽ ra ta không nên để Diệp Thiên Dật ngươi tới đây trong lúc này, nhưng mà ta hy vọng để ngươi tới thì ngươi có thể hiểu rõ ý của ta, ngươi có thể thấy khó mà lui, hiểu chưa?"
Diệp Thiên Dật hút hết một hơi thuốc cuối cùng.