Chương 203: Di chỉ xuất thế
Diệp Thiên Dật dựa vào cửa, sau đó châm một điếu thuốc và ngước nhìn bọn họ.
"Ý gì à? Những người được gọi là thiên tài này đã hãm hại các cô gái Học viện Thiên Thủy của ta. Là chồng của tất cả các cô gái ở Học viện Thiên Thủy, ngươi nói xem, ta làm gì sai chứ?"
"Ngươi? Chồng của bọn họ ư?"
Diệp Thiên Dật nhếch miệng, quay lưng về phía những người phía sau, vẫy tay.
"Chồng ơi, ta yêu chồngggggggggggg!!"
"Ahhhhh!! Diệp Thiên Dật, chồng thật cứng rắn, chồng thật là mạnh mẽ!!"
"Diệp Thiên Dật, chồng ơi, ngươi là mạnh nhất!!! Aaaaaaa!!!"
"Này này này các ngươi, ngươi là đàn ông mà kêu ca cái gì?"
"Ta... ta thật đẹp trai quá mà."
"..."
Đột nhiên tiếng hét của các cô gái đang tụ tập ở phía sau truyền đến, làn sóng âm thanh khiến những thiên tài này không kìm được co giật khóe miệng.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại vẫy tay, và tất cả đều dừng lại.
Sau khi hít sâu một hơi, Diệp Thiên Dật nói, "Hôm nay không ai trong số các ngươi được phép rời khỏi lớp học này, ra kẻ nào lão tử phế kẻ đó."
"Đúng vậy, chúng ta là Liên minh những người bảo vệ phụ nữ."
Lý Bang hét lên.
Diêp Thiên Dật:? ? ?
"E hèm, Bang bang này."
"Anh Diệp!"
"Ngươi đi lòng vòng Học viện tìm xem mấy ngày nay còn có ai bị hại nữa hay không. Nếu có tên nào làm bậy nữa, lão tử ta đây sẽ đánh tất cả cùng một lúc. Hôm nay không có người nào dám tán gái trong Học viên Thiên Thủy mà không có sự đồng ý của ta! Hừ, một lũ rát rưởi, vũ phu, giả dối, đồ cặn bã!"
Diệp Thiên Dật phun ra một đống từ để chửi rủa.
Những người đứng sau điên cuồng đặt dấu chấm hỏi, và mấy kẻ gây chuyện này cũng là một đầuđầy dấu chấm hỏi.
Ngươi... ngươi có thấy xấu hổ khi mắng người khác như thế không? Nói đến cặn bã, ngươi là thứ hai, ai dám đứng thứ nhất chứ?
Nhưng ta phải nói rằng Diệp Thiên Dật của ngày hôm nay là một tên cặn bã có nghĩa khí!
"Được lắm anh Diệp!"
Diệp Thiên Dật dựa vào cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài càng ngày càng có nhiều người tụ tập, một lúc sau có một cô gái mang một cái băng ghế nhỏ cho Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật ngồi trên cái băng ghế nhỏ liền lật úp lại với hai chân thẳng đứng, nhấm nháp hạt dưa, và còn có cả cô gái mua trà sữa cho Diệp Thiên Dật hả? Cái này chắc chắn là mua ư? chắc rằng đó không phải là việc các cô gái cùng nhau chen chúc đông như vậy ...
Vì sao mà nhóm thiên tài này lại chịu sự tức giận như vậy? Có người cứ bình tĩnh ngồi đó nghịch điện thoại đọc sách, nhắm mắt làm ngơ, bởi vì họ không quan tâm, để kẻ tâm cao khí ngạo kia nắm giữ được bao lâu.
"Anh Diệp, bằng sức mạnh của toàn Học viện, danh sách đây rồi."
Lý Bang chạy tới và đưa một tờ giấy cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật xem qua.
Mẹ kiếp! Mấy tên cặn bã quả không ít mà, vậy mà còn có năm người trong danh sách này!
"Lưu Sấm là tên xấu xa nào?"
Diệp Thiên Dật nhìn lên và liếc nhìn.
Lưu Sấm run rẩy không thể giải thích được...
Diệp Thiên Dật nhìn thấy hắn ta liền bước tới, không biết tại sao hắn ta lại từ bỏ sự phản kháng, hắn cảm thấy mình có thể bị nhẹ hơn nếu hắn không kháng cự.
Năm giây sau, hắn bay ra mặt mũi sưng vù, đập xuống đất.
"Triệu Chí Nam lại là tên xấu xa nào?"
Mười giây sau, lại một tên khác bay ra.
Sau đó, thứ ba, thứ tư...
Những người bên ngoài thấy vậy thì rất phấn khích! Đẹp trai quá! Thật là đẹp trai!
"Oh hô, còn có Sở Nam?"
Khóe miệng Diệp Thiên Dật nhìn Sở Nam.
"Chậc chậc chậc chậc, đệ tử của Đại trưởng lão Tiên Nhất Môn, cao thủ Pháp Tắc cảnh, thế mà cũng giở trò bỉ ổi sao?"
Sắc mặt Sở Nam tối sầm, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Thiên Dật! Ta không nhẫn nhịn được ngươi nữa rồi ..."
"Nhẫn cái quần què nhà ngươi ấy!!”
Diệp Thiên Dật trực tiếp dùng thẻ Võ Thần, Đồ Sơn Hồng Hồng, một cú tát trái tay bay ra, ngay sau đó, Diệp Thiên Dật đã nhảy tới, đạp vào người Sở Nam.
"Đồ cặn bã!"
Bụp--
"Đồ cặn bã!"
Bụp--
"Vũ phu!"
Bụp--
...
Tất cả mọi người: "..."
Diệp Thiên Dật rất nhanh đánh bại Chu Nam, sau đó thở phào nhẹ nhõm và chỉnh lại tóc mái.
"Bản chất đàn ông! Đẹp trai!"
Tất cả mọi người: ???
"Ahhhhh!!!"
Sau đó là tiếng hét của một cô gái.
"Các cô gái đừng lo, các nàng đã cho ta xem đủ rồi, các chị em của Học viện Thiên Thủy này chỉ có Diệp Thiên Dật đây được đụng vào, bọn ngươi không xứng đáng! Nếu ai dám động vào các nàng nữa, ta sẽ chặt bỏ đầu của kẻ đó!"
Diệp Thiên Dật nói với các học sinh khác!
Sau đó là một tiếng hét và tiếng vỗ tay vang lên rần rần.
...
Sự việc này lại một lần nữa gây chấn động, nói thật, bọn họ thực sự không dám động đến những người này.
Vào buổi tối, Diệp Thiên Dật đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sau đó dùng thẻ Võ Thần, Gia Cát Phong, ngồi trong góc hẻm mà trầm tư, thả ra thiên cơ bí thuật.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Dật mở mắt, cong cong khóe miệng, sau đó gọi Bạch Chinh Nguyên.
"Chú Bạch, cho ta vay một tỷ."
“Ngươi định làm gì?” Bạch Chinh Nguyên bị câu nói của Diệp Thiên Dật làm cho giật mình.
Một tỷ, cmn tiền của ta có phải là lá đa đâu mà nói nhẹ bẫng thế hử?
"Ba ngày sau trả chú gấp đôi!"
"Đưa số tài khoản cho ta."
Sau đó, Diệp Thiên Dật mua tất cả đất ở một vùng núi hoang vắng ở vùng ngoại ô cách thành Thánh Thiên Thủy mười km, Bạch Hàn Tuyết và những người khác không hiểu hành động của Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật lại không nói gì.
Buổi sáng hai ngày sau, Diệp Thiên Dật và Mộ Ngàn Tuyết đồng thời mở mắt, sau đó cùng lúc mở cửa, nhìn vào bóng đêm ở phía xa xăm.
Xa xa, bầu trời bị mây đen bao phủ, sấm sét cuộn trào, ánh sáng tím lập lòe thỉnh thoảng nhoáng lên.
“Thiên địa dị tượng, tử khí đông lai, di chỉ xuất thế.” Mộ Ngàn Tuyết nhẹ nói.
Diệp Thiên Dật cong cong khóe miệng, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho các cô gái.
"Các cô gái dậy đi nào, chúng ta đi thu tiền nào!"
Diệp Thiên Dật không thể nhịn được cười.
Một lát nữa, hẳn là một cảnh tượng đặc biệt thú vị đây... Hắn muốn nhìn thấy những tên thiên tài kia khóc lóc.