Chương 212: Bổn Tôn đẹp nhất?
Đại điện này rất rộng rãi và sang trọng, ngoài sự lộng lẫy và nguy nga, điều hấp dẫn nhất mà mọi người sẽ chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là giữa sảnh của đại điện có một chùm ánh sáng rực rỡ, có một bóng người đang đứng đó trong chùm ánh sáng, đứng giữa không trung.
Một người mặc áo dài trắng, xõa tóc, chậm rãi múa, hai mắt nhắm nhưng không cúi đầu, lông mi dài đặc biệt xinh đẹp, nhưng trên trán lại hằn lên một đường ánh trăng.
Những điều này không quan trọng, điều quan trọng là nàng ấy giống hệt Diệp Tiên Nhi!
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên Dật khi nhìn thấy người này thì hắn nghĩ đây chính là Diệp Tiên Nhi!
Nhưng... tại sao Diệp Tiên Nhi lại xuất hiện ở đây?
"Chị……"
"Thiên Nhi..."
Họ nhanh chóng chạy tới.
Rầm
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một lực lượng vô hình đã chặn bọn họ lại, và sau đó đẩy bọn họ ra ngoài.
Phong Nhã và những người khác không dám tiến về phía trước.
Diệp Thiên Dật và những người khác đứng dậy, Diệp Thiên Dật nhìn lên Diệp Tiên Nhi trên không cách đó không xa, cau mày.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Diệp Tiên Nhi lại xuất hiện ở đây? Nàng ấy không phải ở Nguyệt Thần cung sao?
Đợi đã.
Lúc này, hàng lông mi dài cong vút của người kia khẽ run lên, sau đó nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
Đúng lúc đó, đồng tử của Diệp Thiên Dật đột nhiên co rút lại.
Nàng... không phải là Diệp Tiên Nhi!
Điều mang tính biểu tượng nhất của Diệp Tiên Nhi chính là đôi đồng tử màu xanh lam nhạt của nàng, và người phụ nữ trước mặt này mặc dù trông giống hệt Diệp Tiên Nhi, ngươi không thể tìm thấy sự khác biệt nào giữa hai người, nhưng mà đồng tử của nàng ấy lại là màu đen bình thường, nàng ấy không phải là Diệp Tiên Nhi!
"Không... không phải là Tiên Nhi sao?"
Thi Gia Nhất cũng nhìn lên và nhìn thấy, nhíu mày lại.
"Đó là tàn hồn."
Phong Nhã nói với Diệp Thiên Dật.
"tàn hồn ư?"
Diệp Thiên Dật liếc nhìn Phong Nhã một cái rồi lại nhìn bóng người ở cách đó không xa.
Nàng đã hoàn toàn mở ra đôi mắt đẹp của mình, giống hệt như Diệp Thiên Nhi, nhưng hai đồng tử thì lại có màu khác.
Quan sát kỹ nàng một lần nữa, ngươi sẽ thấy rằng, đúng vậy, trông hư ảo hơn so với người bình thường một chút, nàng dường như đúng là một tàn hồn! Hoặc là một thần hồn.
Là thần hồn của Diệp Tiên Nhi sao? Không thể, bởi vì cảnh giới của Diệp Tiên Nhi không thể tạo ra được thần hồn, cho nên nàng ấy thực sự không phải là Diệp Tiên Nhi, nàng ấy không liên quan gì đến Diệp Tiên Nhi...
Chờ đã?
Chắc chắn là không có liên quan gì chứ?
Cmn trông giống hệt nhau thế này, ngươi có chắc là không có liên quan gì chứ?
Không có liên quan cái rắm ấy!
Đây là di chỉ của cường giả, chẳng lẽ là... di chỉ của nàng ấy sao?
Không ai trên đại lục này biết nó là di chỉ của ai.
Bóng người chậm rãi đáp xuống mặt đất liếc mắt nhìn đám người trước mặt.
"Chúc mừng vì đã đến được đây, có thể đến được đây đã định trước là người có duyên rồi."
Sau đó nàng ấy giơ tay lên, một cổng ánh sáng dịch chuyển xuất hiện bên cạnh nàng ấy.
"Lấy bất kỳ bảo vật nào ở đây, bước vào cánh cổng ánh sáng này và rời đi, nhưng chỉ có thể chọn một."
Dứt lời, bóng dáng của nàng đã biến mất tại chỗ.
Bạch Hàn Tuyết, Diệp Thiên Dật và Thi Gia Nhất liếc nhìn nhau một cái.
Một số người khác ngập ngừng bước vào bên trong và thấy rằng rào cản vô hình đã biến mất, sau đó họ vui vẻ chạy vào.
"Đây là chủ điện sao?"
Tư Bắc cau mày và lẩm bẩm một mình.
"Có thần hồn của cường giả ở đây, chắc đúng là chủ điện rồi, nhưng chỉ có một người có thể vào chủ điện mà."
Phong Nhã lắc đầu: "Hình như không phải, nhưng cơ bản là chúng ta ở đây đã không có đường nào để đi nữa."
"Cũng đúng, vậy thì đi vào chọn bảo vật thôi, hy vọng chuyến đi này sẽ không vô ích."
Sau đó Tư Bắc bước vào.
"Cậu Diệp, ngươi quen biết vị tiền bối vừa rồi sao?"
Phong Nhã nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật tỉnh táo trở lại.
"À à à, chắc là không phải, chỉ là hơi hơi giống một người quen mà thôi."
Phong Nhã khẽ gật đầu và bước vào để tìm bảo vật mà nàng thích.
"Linh khí thiên địa, Đan dược bát giai, võ kỹ Thiên giai, trời ạ! Trong đại sảnh này thật sự toàn bộ là bảo vật mà!"
"Không ngờ... lại còn có võ kỹ Thần giai, trời ạ !! Võ kỹ Thần giai!!"
"..."
m thanh cảm thán và kinh ngạc truyền đến từ những người phía trước, nhưng Diệp Thiên Dật và những người khác vẫn chưa di chuyển.
Diệp Thiên Dật cúi đầu, cau mày, có chuyện gì vậy?
"Tại sao nàng ấy lại giống Tiên Nhi như vậy?"
Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cũng lắc đầu; "Ta cũng không biết, không phải chỉ giống nhau thôi đâu, mà là giống hệt nhau như đúc."
"Không lẽ thân thế của Tiên Nhi còn có bí mật nào mà mọi người chưa biết sao?"
Bạch Hàn Tuyết cũng ngạc nhiên nói.
"Ngay cả ta cũng nghĩ chuyện này có liên quan đến việc Nguyệt Thần Cung mang nàng đi."
"Đúng vậy."
Đột nhiên Thi Gia Nhất nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Còn nhớ cái trán của người phụ nữ đó không? Trên trán nàng ấy có một vết trăng tròn, chính là dấu ấn của Nguyệt Thần cung."
Diệp Thiên Dật nhìn Thi Gia Nhất: "Ta đã nhìn thấy các trưởng lão của Nguyệt Thần Cung, trên trán các trưởng lão của Nguyệt Thần Cung cũng không thấy có dấu ấn như vậy."
"Đó là dấu ấn của Nguyệt Thần."
Thi Gia Nhất nói.
"Cái gì?"
"Nguyệt Thần cung ở mỗi đời sẽ luôn có một vị được gọi là Nguyệt Thần, Nguyệt Thần cung khác với các Tông môn khác, các Tông môn khác thì có thể Tông chủ là người nắm giữ Tông môn, nhưng trên thực tế có rất nhiều người còn mạnh hơn cả Tông chủ, nhưng ở Nguyệt Thần cung thì Nguyệt Thần là mạnh nhất, chắc chắn là mạnh nhất, ta đã đọc được vài cuốn sách cổ, và dấu ấn đó nhất định là dấu ấn của Nguyệt Thần, nếu đúng như vậy, có nghĩa là người phụ nữ giống hệt Tiên Nhi vừa nãy có thể là một vị Nguyệt Thần nào đó trong lịch sử của Nguyệt Thần cung, ở đây có thể là nơi ở của vị Nguyệt Thần đó."
Thi Gia Nhất nói.