Chương 211: Tiên Nhi?
Trong tình huống bình thường, Diệp Thiên Dật cũng không biết mình phải mất thời gian bao lâu thì mới tìm được đến đây, bởi vì hắn ta đã mất hẳn một ngày để luyện hóa Nguyên Linh tinh.
Diệp Thiên Dật và Phong Nhã không nói lời nào, rồi họ bước đến.
"Thi bảo bối, Tiểu Hàn Tuyết."
Diệp Thiên Dật nhìn thấy họ và vui vẻ chạy đến.
"Diệp Thiên Dật!"
Họ cũng rất vui khi thấy Diệp Thiên Dật đến.
“Xem ra, Họa Thủy vẫn là kém nhất.” Diệp Thiên Dật nói.
Bởi vì Diệp Thiên Dật đã xem quẻ qua rồi, nên biết Họa Thủy cũng không có vấn đề gì.
Ngoài họ ra, còn có hai người mà Diệp Thiên Dật biết, một người là Na Tư Bắc và người kia là Sở Nam, ngoài ra còn có bảy người mà Diệp Thiên Dật không biết.
Có vẻ như họ đã bị chặn lại.
Đây có phải là chủ điện không? Không hề, bởi vì Diệp Thiên Dật đã sử dụng thẻ hướng dẫn mở toàn bộ bản đồ, chủ điện vẫn còn ở trongn rất sâu, đây chỉ là một trong những phó điện, và phó điện có quy mô này cũng là hợp lý.
Sở Nam dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Diệp Thiên Dật, trên đường đi hắn đã phải chịu quá nhiều uất ức, trong người không có linh khí, cho nên rất khó khăn, may mà cảnh giới của hắn cao, nếu không thì có thể đã phải chết ở đây rồi.
Nhưng ở nơi này hắn vẫn không dám làm gì Diệp Thiên Dật.
"Ngươi đã gặp phải yêu thú Thiên Tôn cảnh chưa?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Không có, ngươi gặp phải yêu quái Thiên Tôn cảnh sao?"
Thi Gia Nhất ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Cũng may, trong tay ta có nhiều bảo bối như vậy, nếu không thì ta đã bị giết rồi."
"Cấp độ cao nhất mà ta gặp phải là Pháp Tắc cảnh, và một số người đã hợp lực để tiêu diệt nó, và sau đó ta còn gặp nhiều hơn nữa." Bạch Hàn Tuyết nói.
“Vậy thì có vẻ như mọi người chúng ta đều không đi chung một con đường.” Diệp Thiên Dật gật đầu nói.
E rằng con đường của Diệp Thiên Dật là biến thái nhất, dù sao thì cũng gặp phải yêu thú Thiên Tôn cảnh, chẳng trách phía sau sẽ có một Nguyên Linh tinh mạch cực phẩm, chính là phần thưởng.
"Ngươi có nhận được thứ gì không?"
Thi Gia Nhất hỏi.
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Cũng coi như tạm được, các người thì sao?"
"Cũng tốt, tìm được một phó điện! Chẳng lẽ đây là chủ điện sao?"
Thi Gia Nhất nhìn đại sảnh hùng vĩ rộng lớn trước mặt.
"Cũng có thể, ta cũng gặp phải một phó điện. nói về quy mô của đại sảnh đó hoàn toàn không thể so sánh với đại sảnh trước mặt, hơn nữa, đại sảnh kia nằm dưới đáy biển sâu và hoàn toàn bị biển sâu bao phủ, nếu không tìm ra manh mối và mở cơ quan thì con đường chắc cũng sẽ không hiện ra đâu, chủ điện đều được giấu đi một cách cẩn thận, cái này đã được giấu rất sâu, nên nhiều khả năng nó là chủ điện đấy."
Na Tư Bắc liếc nhìn Diệp Thiên Dật và nói nhẹ.
"Chỉ là... cánh cửa này hoàn toàn không mở ra được."
Một người nói.
Diệp Thiên Dật liếc nhìn, Thẻ hướng dẫn địa đồ toàn khai này thực sự là một bản đồ đầy đủ, Diệp Thiên Dật biết cách mở cánh cửa này, sức mạnh của Lĩnh Vực cảnh ngũ giai có thể trực tiếp phá vỡ nó, nhưng mọi người cùng lắm chỉ là Pháp Tắc cảnh, không có người nào là Lĩnh Vực cảnh, cho dù là tập hợp lực lượng lại cũng khó đạt tới cảnh giới Lĩnh Vực cảnh ngũ giai được.
"Ta có thể mở nó."
Diệp Thiên Dật lúc này tiến lên một bước và nói.
"Ồ? Anh Diệp nói lời này là nghiêm túc sao?"
Tư Bắc cau mày hỏi.
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Đương nhiên, nhưng ta sẽ không giúp ngươi mở cửa một cách vô ích đâu, cái thứ này."
Sau đó Diệp Thiên Dật xoa tay với một ý nghĩa rõ ràng, tiền!
Tư Bắc nói: "Không thành vấn đề, đây dù là phó điện hay là chủ điện cũng được, cái chính là phải mở nó ra, giá trị của bất kì thứ gì trong đó đều không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta nói xong liền vươn tay ném một tấm thẻ về phía Diệp Thiên Dật: "Trong đó có 20 triệu, đã đủ chưa?"
“Người anh em này thật hiểu chuyện.” Diệp Thiên Dật cười toe toét, sau đó cất đi.
"Hả, ngươi có cách mở sao? Nếu thật sự có cách hắn sẽ không nói cho chúng ta biết mà tự tìm cơ hội lẻn vào, mọi thứ trong đó sẽ là của hắn, có thể so với một ít tiền kia sao? Vậy các ngươi nghĩ hắn có đáng tin không?"
Sở Nam lạnh lùng nói.
"Tin đi."
Thi Gia Nhất gật đầu.
"Uh."
Bạch Hàn Tuyết cũng gật đầu.
Vài người khác cũng lần lượt gật đầu.
Tại sao chứ? Bởi vì sức mạnh mà Diệp Thiên Dật cho mọi người thấy là rất cực đại và trái với võ đạo, họ không quan tâm đến những người khác, cho dù Diệp Thiên Dật có bao nhiêu năng lực đặc biệt và sức mạnh của ấn ký cường giả, nó không liên quan gì đến họ, họ chỉ cần biết rằng Diệp Thiên Dật là người đặc biệt nhất trong tất cả những người ở đây, và hắn ta là người đủ tư cách nhất để nói ra câu này.
Lúc này Phong Nhã mới nói: "Mọi người đều có thể nhìn thấy thực lực của Diệp Công Tử rất rõ ràng, cho dù là cường giả hay năng lực nào đó, thì ít nhất cũng có thể khiến tất cả mọi người có mặt đều sẽ chết nếu như phóng thích năng lực ấy ra, nếu Diệp Công Tử thật sự muốn lấy hết bảo vật ở đây, tại sao cần phải gian lận làm gì? Chẳng phải trực tiếp làm như vậy sẽ tốt hơn sao?"
Sau đó Diệp Thiên Dật cười nói với Sở Nam: "Trên người của anh Sở không phải là không còn gì để đưa đấy chứ? Vậy thì ta không thể mở cửa cho anh Sở đây được rồi, sau khi ta mở cửa ngươi tuyệt đối không được đi vào, sẽ chết đấy, các vị có đồng ý không?"
"Đương nhiên đồng ý."
"Đương nhiên, không có vấn đề."
"..."
Một số người gật đầu đồng ý.
Sở Nam nắm chặt tay.
"Được thôi!"
Sau đó mọi người thanh toán tiền, đưa linh khí, Diệp Thiên Dật vui vẻ nhận lấy, sau đó dùng thẻ Võ Thần Chiến sĩ giáp vàng, Diệp Thiên Dật hóa thành kiếm ảnh, dùng kiếm chém một nhát lên cánh cửa.
Rầm.
Có một tiếng nổ lớn, sau tiếng nổ lớn, cánh cửa từ từ mở ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bước tới.
Khi họ bước vào, Diệp Thiên Dật, Thi Gia Nhất và Bạch Hàn Tuyết cùng lúc nhìn chằm chằm.
"Chị?"
"Tiên Nhi?"