Chương 218: Nam Cung Anh Vũ.
Điểm đặc biệt nhất của nàng là mái tóc tuyết trắng.
Diệp Thiên Dật chưa từng thấy cô gái nào có tóc màu trắng, có chăng cũng chỉ ở trong mấy bộ phim hoạt hình, siêu siêu xinh đẹp, nhưng thực tế chẳng mấy người có thể để được màu tóc này, đến nàng lại hoàn toàn có cảm giác không có gì là không phù hợp cả, rất xinh rất đáng yêu.
Nhưng mà...
Mặc dù đẹp như vậy, đáng yêu như vậy nhưng Diệp Thiên Dật lại không muốn, Diệp Thiên Dật muốn nữ thần tỷ tỷ chân dài đến nách, người nhỏ như vậy, có cởi sạch nằm trên giường cũng không gợi nổi hứng thú của Diệp Thiên Dật, hiểu không? Aaaaaaa! !
Bé loli nhìn Diệp Thiên Dật, sau vài giây, có thể thấy được trong đôi mắt mỹ lệ kia lấp lánh muôn ngàn ánh sao.
"Chủ nhân papa..."
Nam Cung Anh Vũ gọi một tiếng ngọt sớt, chạy vụt về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: ???
Cái quần què gì thế này?
Diệp Thiên Dật giơ tay ra chặn lại theo bản năng, đè cái đầu nhỏ của nàng lại, làm nàng không thể tiến thêm được nữa, ấy mà nhóc con vẫn cứ hăng hái dậm chân tại chỗ tiến về phía trước.
Diệp Thiên Dật: "..."
Con bé này... bị ngốc đấy à?
Chạy mười mấy giây nàng mới dừng lại, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Chủ nhân papa."
Sau đó nàng nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, nhảy tới ngực Diệp Thiên Dật thì như một con bạch tuộc quấn lấy hắn, hớn hở cười "Hi hi hi".
Mấy giây sau nàng mới ngừng lại, nhìn mặt Diệp Thiên Dật.
Oàm… oàm
Tiếp đó cắn một phát vào tai Diệp Thiên Dật, gặm gặm mặt Diệp Thiên Dật, vẻ mặt thỏa mãn như được ăn ngon.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Đi xuống, đi xuống trước đã."
Diệp Thiên Dật sầm mặt.
"Ừm... À."
Nàng nhảy xuống, mỉm cười đứng trước mặt Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật đánh giá nàng.
Ok... Không thể trông mặt mà bắt hình dong, suy cho cùng đây cũng là nữ võ thần, dù có nhỏ như vậy, dù có là một bé loli thì cũng là nữ võ thần, nhất định rất lợi hại! Đôi khi người và động vật càng vô hại thì lại càng đáng sợ!
Mấy cái khác Diệp Thiên Dật không thèm để ý, hắn chỉ quan tâm Tiểu Anh Vũ lợi hại đến mức nào! Đây là nữ võ thần của mình mà, tương lai sẽ giúp mình rất nhiều khi chiến đấu, nàng càng lợi hại thì sự trợ giúp đối với mình càng lớn.
Diệp Thiên Dật xoa mặt nhìn nàng: "Tên ngươi là..."
“Tiểu Anh Vũ, hì hì…”
Tiểu Anh Vũ nhìn Diệp Thiên Dật cười ngây thơ vô tội.
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
"Ngươi là nữ võ thần, chắc là rất lợi hại nhỉ?"
Tiểu Anh Vũ nghiêng đầu nhỏ, ngón trỏ tay phải đặt trên miệng ngẫm nghĩ, sau đó gật gật mạnh cái đầu nhỏ nhắn.
"Đúng đúng, Tiểu Anh Vũ rất lợi hại!”
Mắt Diệp Thiên Dật phát sáng.
Thân thể nhỏ thật nhỏ có thể có năng lượng lớn thật lớn.
"Lại đây, cho ta xem một chút năng lực của ngươi! Phóng về phía ta!"
Diệp Thiên Diệp mong đợi nói với nàng.
"Ừm... Ok!"
Nàng ngây ngô nói, ra dáng lùi về sau thật là nhiều bước.
“Ha!”
Nàng lại ra dáng hô một tiếng, bày ra cái tư thế.
Diệp Thiên Dật mong đợi nhìn nàng, vận linh lực chuẩn bị phòng ngự.
"Hây da!!!"
Nàng vừa quát một tiếng đặc mùi sữa, vừa cúi đầu lao về phía Diệp Thiên Dật như một cô nàng ngốc nghếch.
Rầm ——
Đầu nhỏ đập vào bụng Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật không nhúc nhích một ly, cúi đầu nhìn nàng, mặt đen như đít nồi.
"Hây da!!!"
Nàng không ngừng đâm đầu vào Diệp Thiên Dật, đứng tại chỗ nỗ lực đi về phía trước.
Diệp Thiên Dật: ???
Nỗ lực vài giây, nàng mới phát hiện Diệp Thiên Diệp vậy mà không động tí nào, sau đó hai tay cùng dồn sức, đẩy Diệp Thiên Dật.
"Hây da!!"
Diệp Thiên Dật: ???
Bé... Bé ngốc!!
Aaa!!
Đây thật sự là một bé ngốc mà!
Hắn muốn một nữ võ thần, nữ võ thần có thể giúp hắn chiến đấu, tối đến lại giúp hắn làm ấm giường ấy!!
Giờ thì sao?
Giường đã không thể làm ấm, đến chiến đấu cũng không chiến đấu được...
Diệp Thiên Dật có cảm giác mình còn phải chăm sóc nàng nữa...
Aaaa!!!
Chẳng ổn chút nào!
Tiểu Anh Vũ cố gắng mười mấy giây rồi dừng lại, sờ sờ đầu mình, miệng nhỏ bĩu bĩu...
"Đau."
Diệp Thiên Dật: ???
Đả thương địch nhân một nghìn, tự tổn hại tám trăm?
"Này bà chị Hệ thống, ta trả hàng! Ta muốn trả hàng!"
Nội tâm Diệp Thiên Dật gào thét.
"Ting... nữ võ thần đã phát ra không thể trả lại, từ chối yêu cầu của ký chủ."
Diệp Thiên Dật tuyệt vọng…
Sau đó hắn nhìn Tiểu Anh Vũ."
"Này, bé ngốc."
"Đây đây!!"
Tiểu Anh Vũ nâng đầu nhỏ mắt to mong đợi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Mở cửa, đi ra ngoài."
"Được!"
Nàng ngây ngô trả lời rồi mở cửa chạy ra ngoài, quay lại mong ngóng nhìn Diệp Thiên Dật, chờ mệnh lệnh tiếp theo của hắn.
Rầm ——
Chớp mắt một cái, Diệp Thiên Dật đã đóng cửa, khóa trái
Bé ngốc: ???
Rầm rầm rầm ——
Rầm rầm rầm ——
"Chủ nhân papa mở cửa đi mà, Tiểu Anh Vũ không vào được!"
Giọng nói non nớt của Tiểu Anh Vũ vang lên ngoài cửa, tay nhỏ không ngừng vỗ cửa, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nôn nóng sốt ruột.
Mộ Thiên Tuyết nghe được tiếng động đi ra khỏi phòng, đôi mắt xinh đẹp thấy được Tiểu Anh Vũ đáng yêu, vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Anh Vũ nghiêng đầu nhìn Mộ Thiên Tuyết một cái, sau đó...
Rầm rầm rầm ——
Nàng quay lại tiếp tục đập cửa.
"Chủ nhân papa mở cửa đi mà..."
Diệp Thiên Dật đen mặt mở cửa, Tiểu Anh Vũ đứng trước mặt Diệp Thiên Dật, miệng xinh nhếch nhếch.
Diệp Thiên Dật: "..."
Này... Này đừng khóc mà...
Oa!!! Trong lòng thật khó chịu! Hắn còn bận nghĩ về nữ thần tỷ tỷ chân dài của mình mà.
Sau đó Tiểu Anh Vũ chạy vào lòng Diệp Thiên Dật, hắn giơ tay đè đầu nhỏ theo thói quen, nàng vẫn giậm chân tại chỗ, chạy không ngừng nghỉ.
"Nàng là??"
Mộ Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi Diệp Thiên Dật.
"À... Một bé ngốc."
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
"Nàng là sự tồn tại thuần khiết nhất mà ta từng thấy đấy."
Mộ Thiên Tuyết nói.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi chắc là thuần khiết chứ không phải ngốc à?"
"Rất chắc chắn."
Mộ Thiên Tuyết nói một câu rồi vào phòng mình.