Chương 219: Tạo nghiệt mà!
Tất nhiên nàng có hơi tò mò về Tiểu Anh Vũ, có điều nàng sẽ không suy đoán quá mức, chỉ cảm thấy sự xuất hiện vô căn cứ của nàng ta rất kỳ lạ, nhưng hình như xảy ra trên người Diệp Thiên Dật lại không còn kỳ quái nữa, vì trên người hắn vốn có rất nhiều đồ quái dị.
Diệp Thiên Dật không biết làm sao đành phải kéo Tiểu Anh Vũ vào phòng mình, Diệp Thiên Dật ngồi ở mép giường, Tiểu Anh Vũ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.
Thật sự rất bó tay, chính mình Diệp Thiên Dật còn chưa nuôi xong, giờ còn phải nuôi thêm một đứa ngốc?
"Bé ngốc..."
"Có có."
Tiểu Anh Vũ chờ mong ngẩng đầu, giương mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật xoa xoa trán.
"Thôi thôi, không nói nữa, dù thế nào ngươi cũng là nữ võ thần, hẳn phải có vài năng lực đặc biệt, ừm... Chỉ là chưa được khai quật, có lẽ còn cần thời gian."
Diệp Thiên Dật gõ ngón tay lên đùi mình, hơi trầm ngâm.
A ơ.
Một giây sau đó, Tiểu Anh Vũ cắn ngón tay Diệp Thiên Diệp một cái, cắn xong thì cho vào miệng gặm.
Diệp Thiên Dật: “…”
Diệp Thiên Dật kéo ngón tay, kéo nàng đi mấy thước cũng không rút ra được, đã thế Tiểu Anh Vũ còn cực kỳ hưởng thụ nhắm mắt gặm tiếp....
A a a a a!
Cuối cùng Diệp Thiên Dật nắm tay giật lại...
"Chủ nhân papa... Tiểu Anh Vũ đói..."
Tiểu Anh Vũ bĩu môi nhỏ, uất uất ức ức sờ sờ bụng mình.
"Hít —— "
Diệp Thiên Dật thở ra một hơi.
"Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
Đôi mắt to tròn của nàng chợt lóe sáng, tung ta tung tăng theo sau Diệp Thiên Dật như cái đuôi nhỏ.
Mười phút sau, Diệp Thiên Dật há hốc mồm nhìn Tiểu Anh Vũ quét sạch một bàn đồ ăn.
Đống thức ăn này mình mới làm tối nay, ước chừng khoảng sáu món, ăn chưa được bao nhiêu, còn tính sáng mai hâm nóng ăn tiếp, một thoáng đã bị nàng ăn sạch.
“Woaaa…”
Tiểu Anh Vũ dựa vào ghế, hài lòng nhắm mắt, vuốt bụng nhỏ của mình, hai chân nhàn rỗi đung đưa qua lại, phát ra một tiếng đầy thỏa mãn.
"Ta đi tắm, ngươi có thể dọn bát đũa không? Không mong ngươi rửa sạch, chỉ cần mang đến bồn rửa bát thôi, được chứ?"
Diệp Thiên Dật nhìn bé gái, nói:
"Được được."
Tiểu Anh Vũ vui vẻ gật đầu.
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Diệp Thiên Dật mới phát hiện giới thiệu của Tiểu Anh Vũ trong hệ thống.
【 Nam Cung Anh Vũ 】Một cô bé thuộc chủng tộc thần bí tại đại lục Thiên Lam, vì nhiều năm trước chết không rõ lý do, nên hiện tại hệ thống ngẫu nhiên rút nàng làm nữ võ thần, làm nàng sống lại, xóa sạch trí nhớ, ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần đáng yêu, tham ăn, có được sức mạnh thần thánh mạnh nhất đại lục, cần được mở ra lần lượt, đồng thời trong cơ thể đang phong ấn một nguồn lực lượng mạnh mẽ.
Hơn nữa trong hệ thống của Diệp Thiên Dật tồn tại một không gian đặc biệt có thể thu Tiểu Anh Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể thả ra.
"Quả nhiên không đơn giản, không ngốc thật là tốt rồi." Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, vì hắn đọc được bé gái này có được sức mạnh thần thánh mạnh nhất đại lục, hai chữ mạnh nhất đã đủ nói rõ... Nàng sẽ mạnh, chẳng qua là cần thời gian.
Thoắt cái đã thấy lòng thật khoan khoái.
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la…"
Diệp Thiên Dật không nhịn được vừa tắm vừa hát nghêu ngao.
Lách cách ——
Mấy giây sau, cửa bị mở ra...
Xuyên qua làn sương, một bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa.
Diệp Thiên Dật: ???
"Chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ đã dọn xong."
Tiểu Anh Vũ nói xong nhìn Diệp Thiên Dật, hệt như phát hiện ra đại lục mới.
"Ồ?"
Nàng trợn mắt nhìn chằm chằm món đồ nào đó của Diệp Thiên Dật, sau đó nghiêng đầu lắc lư đi về phía Diệp Thiên Dật.
"Đi ra ngoài đi ra ngoài."
Diệp Thiên Dật vội vàng che anh em nhà mình.
Aaaa!!
Trước kia chỉ mong có gái đẹp đi tắm cùng hắn, sao giờ lại sợ hãi như vậy chứ?
Lẽ nào sợ thứ này đối với Tiểu Anh Vũ chỉ là một ngụm?
"Sao chủ nhân papa..."
"Đừng hỏi, đi ra ngoài mau."
Diệp Thiên Dật cuống quýt nói.
"A..."
Sau đó Tiểu Anh Vũ đi một bước quay đầu ba lần nhìn Diệp Thiên Vũ... rồi mới chịu ra ngoài.
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm.
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la "
Lạch cạch ——
Ngay lúc đó, cửa lại bị mở ra, một bóng người nho nhỏ hớn hở chạy vào.
Diệp Thiên Dật: "..."
Phụt ——
Nàng chạy vào mà không mặc gì à?
"Chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ cũng đi tắm."
Vèo ——
Tiểu Anh Vũ vui sướng nhảy dựng lên nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật né một cái, nàng đâm thẳng vào tường, sau đó từ từ trượt xuống, trượt luôn vào bồn tắm.
Ùng ục ùng ục...
Không thấy Tiểu Anh Vũ trên mặt nước, chỉ thấy nước sủi bong bóng.
Mười mấy giây sau cũng không có động tĩnh.
"Chết tiệt, sẽ không có chuyện đấy chứ?"
Diệp Thiên Dật hấp tấp đi tới.
Rào phì ——
Tiểu Anh Vũ thình lình nhô đầu lên, sau đó nước trong miệng phun thẳng vào mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “…”
“Ha ha ha ——”
Tiếng nàng cười lanh lảnh dễ nghe như tiếng chuông gió.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật co quắp nhìn nàng, tiếp đó vội vàng quay đầu.
Tạo nghiệt mà!!
Ngày mai phải mau chóng ném nàng cho Thi Gia Nhất, một đứa ngốc chạy nhảy ầm ĩ như vậy, nàng và Họa Thủy hẳn là thích.
Diệp Thiên Dật: “……”
"Ngươi tắm đi."
Diệp Thiên Dật chạy vụt ra ngoài.
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la."
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la."
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la."
"..."
Tiểu Anh Vũ học Diệp Thiên Dật hát, tới tới lui lui chỉ có một câu, hơn nữa còn hoàn toàn không gián đoạn, mặc dù giọng rất ngọt, nhưng ngươi có thể tưởng tượng được nếu câu hát này cứ lặp đi lặp lặp bên tai không, lỗ tai cũng muốn mọc kén luôn rồi!