Chương 220: Năng lực đặc biệt của Tiểu Anh Vũ.
Mộ Thiên Tuyết ngồi nghịch điện thoại trong phòng, tiếng hát cứ văng vẳng bên tai, tiếp đó nàng mở cửa phòng, nhìn Tiểu Anh Vũ trong phòng tắm.
Mấy chục giây sau, cuối cùng nàng cũng ngừng hát, nhưng dù nàng không hát nữa thì những lời hát ấy vẫn cứ như ma âm không ngừng lượn lờ bên tai Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết...
Tiểu Anh Vũ ướt nhèm nhẹp, nước nhỏ khắp người, nàng đi chân trần ra ngoài, đôi mắt to thấy Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết cũng đang quan sát nàng.
Không phải loài người, có lẽ mái tóc trắng như tuyết này có thể thu hẹp phạm vi chủng tộc của nàng, dù sao cũng rất đẹp rất đáng yêu.
Chân trước mới về, chân sau trong phòng Diệp Thiên Dật đã có một cô bé đi ra... Mô Thiên Tuyết thật không hiểu nổi.
"Chị thật là đẹp."
Tiểu Anh Vũ ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên Tuyết, miệng chúm chím nói:
"Nhưng chủ nhân papa vẫn là tốt nhất."
Nói xong nàng loạng choạng chạy vào phòng Diệp Thiên Dật.
Mộ Thiên Tuyết: "..."
Một giây sau đó, thần thức nàng khẽ động, nước đọng trên người Tiểu Anh Vũ bốc hơi, mặc thêm cho nàng một bộ quần áo xinh xắn, xong xuôi Mộ Thiên Tuyết mới về phòng mình.
Tiểu Anh Vũ cúi đầu nhìn bộ quần áo xinh xẻo trên người mình rồi mở cửa phòng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đang ngồi trên giường thì nghe được tiếng cửa mở khẽ khàng, hắn ngẩng đầu thấy một cái đầu nhỏ xinh đẹp dò xét đi vào.
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ vui vẻ nhảy dựng nhào lên giường.
Quá tăng động, bé con này thật quá tăng động...
"Bé ngốc, đừng làm ồn, ta muốn tu luyện, đừng làm phiền ta."
Diệp Thiên Dật ôm nàng nhét vào đống chăn.
"Ừm ừm..."
Tiểu Anh Vũ nhô đầu nhỏ ra khỏi chăn, giương mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.
"Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la."
Chẳng được bao lâu, bên tai lại truyền tới giọng ca lảnh lót như tiếng chuông gió.
Có độc! Bé ngốc có độc!
Từ từ ——
Diệp Thiên Dật đang định kết thúc trạng thái tu luyện để nhắc nhở bé ngốc thì đột nhiên phát hiện, tốc độ tu luyện của mình bỗng dưng lại tăng lên gấp mấy lần? Thay đổi rất rõ ràng, khoa trương hệt như lần trước mình tăng từ thiên phú gà mờ lên thiên phú tu luyện cấp Thần Minh vậy, trên nền tảng thiên phú tu luyện cấp Thần Minh, Diệp Thiên Dật lại một lần nữa đạt được hiệu quả làm ít công to.
Chuyện gì đây?
Chắc không phải nhờ tiếng ca của Tiểu Anh Vũ đấy chứ?
Diệp Thiên Dật vẫn nhớ rất rõ, nàng được giới thiệu là 【 Thần Thánh Tụng Ca —— Nam Cung Anh Vũ 】, Thần Thánh Tụng Ca có thể là chủng tộc của nàng, hoặc là một năng lực nào đó...
Con bà nó!
Bé gái này thật sự có tài nha!
Nàng hát một lát rồi ngừng, lúc ấy tốc độ tu luyện của Diệp Thiên Dật chậm đi rõ rệt, dù vẫn là thiên phú tu luyện cấp Thần Minh, cái gốc không chạm nhưng, nhưng mới nãy quả thực là sự khác biệt giữa xe hơi bình thường và xe đua công thức một!
Diệp Thiên Dật mở mắt, Tiểu Anh Vũ vùi người trong chăn lắc chân, ngước mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngươi không chán à?"
"Chán, chán, chắn lắm luôn... Chủ nhân papa chơi với Tiểu Anh Vũ đi mà."
Tiểu Anh Vũ chui vào lòng Diệp Thiên Dật, đầu nhỏ cọ tới cọ lui.
Diệp Thiên Dật nghĩ nghĩ……
"Nè."
Diệp Thiên Dật lấy điện thoại ra bật phim hoạt hình trẻ em cho nàng xem, Tiểu Anh Vũ vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng ngời như phát hiện đại lục mới.
"Ngươi nằm ở đây xem ti vi, nhưng có một điều kiện, khi xem phải hát hiên tục."
"Dạ!"
Tiểu Anh Vũ ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó...
Diệp Thiên Dật nhắm mắt tu luyện, bên tai văng vẳng "Ta thích tắm rửa làn da thật đẹp, là la lá la " , tốc độ tu luyện lại tăng vọt.
Nửa đêm, Diệp Thiên Dật được đà tăng tiến, hắn... Lên cấp.
Một ngày, hắn từ Huyền Thiên cảnh lục giai lên đến Huyền Thiên cảnh thất giai! Không, chính xác mà nói, căn bản là nửa đêm đã lên cấp.
Bé gái này thật là mạnh!
Diệp Thiên Dật mở mắt nhìn nàng
Tiểu Anh Vũ cuộn tròn trên giường, nhắm mắt ngủ li bì, ngủ rồi mà trong miệng vẫn ngân ca câu hát kia...
Diệp Thiên Dật không nhịn nổi cười.
Thật ra thì lúc nàng không làm ầm ĩ, yên tĩnh lại đúng là rất đáng yêu.
Chỉ là cái tư thế ngủ này...
Aaaa!!!
Chăn của hắn! Bị nước miếng của nàng làm ướt hết rồi!
Diệp Thiên Dật duỗi tay muốn giúp nàng lau nước miếng vương trên mép, sao đó...
Tay Diệp Thiên Dật vừa đến gần....
A ô…
Tiểu Anh Vũ ngủ mơ cắn ngón tay Diệp Thiên Dật một cái.
Diệp Thiên Dật: “...”
....
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật tỉnh giấc, đã đến Huyền Thiên cảnh thất giai, hắn cũng không tu luyện tiếp, tối qua lúc đi ngủ, hắn đã chuyển Tiểu Anh Vũ đến một bên gường, Diệp Thiên Dật nằm ở bên kia, sáng dậy lại thấy nàng đã nằm trong lòng mình, cái miệng nhỏ cắn cắn gặm gặm ngón tay hắn.
Diệp Thiên Dật: “…”
Diệp Thiên Dật duỗi người đi ra ngoài.
Mộ Thiên Tuyết đang làm bữa sáng trong bếp, Diệp Thiên Dật vừa mở cửa mùi thơ đã theo gió bay tới, Diệp Thiên Dật đột nhiên nghe được tiếng động sau lưng, quay đầu nhìn, Tiểu Anh Vũ nhắm mắt như còn đang ngủ, loạng choạng tới cạnh bàn, nhoàm nhoàm đã ăn hết trứng rán và xúc xích nướng trên bàn, xoay người trở lại phòng Diệp Thiên Dật, ngã xuống giường ngủ vù vù.
Diệp Thiên Dật: “…"
Trâu bò đấy!
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi trông chừng Tiểu Anh Vũ, ta có chút việc, đợi ta về rồi chúng ta đến chỗ mới." Diệp Thiên Dật nói với Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
Sau đó Diệp Thiên Dật hẹn Tinh Bảo Bảo đến một quán cà phê.
"Anh Thiên Dật."
Tinh Bảo Bảo ngồi trong góc vẫy tay với Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật cười đi qua.
"Càng ngày Bảo Bảo càng đẹp ha." Diệp Thiên Dật cười xoa đầu nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Bảo Bảo phiếm hồng.
“Anh Thiên Dật tìm Tinh Tinh có chuyện gì vậy?”
Tinh Bảo Bảo hỏi.
Diệp Thiên Dật khuấy cà phê rồi mới nói: "Là thế này, có thể ta phải tạm thời rời khỏi thành Thánh Thiên Thủy đến Đế quốc khác."
"Ơ?"
Gương mặt nhỏ của Tinh Bảo Bảo tức khắc như đưa đám, nhìn Diệp Thiên Dật.