Chương 225: Ta cũng không đành lòng. (1)
Giá trị con người hiện tại của Diệp Thiên Dật không hề thấp, hắn thu được rất nhiều tiền từ vụ thu phí vào cửa ở khu di chỉ. Bảo vật lợi hại bên trong nhẫn không gian thì để cho mấy người Bạch Hàn Tuyết dùng. Còn lại cũng phải bán được mấy trăm triệu, bình thường thì nghe con số mấy trăm triệu đã cảm thấy rất nhiều rồi, nhưng với một võ giả mong muốn trở thành cường giả mà nói, thì dù trong tay có mười tỷ cũng chỉ đủ mua một kiện linh khí hoặc một gốc linh thảo thiên địa mà thôi. Trong thế giới tu luyện, tiền thật sự vô giá trị.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi nhếch lên.
Cảm giác rất tuyệt.
Ở bên kia, Long Minh phấn khởi quay trở về nhà họ Long.
Nếu có thể lấy được mấy bảo vật thì hắn sẽ đạt được cảnh giới là Luyện Thể cảnh! Quả thực không thể tưởng tượng!
“Đứng lại đó!”
Một người đàn ông ngăn hắn lại.
“Cha…. cha.”
Long Minh nhìn thấy hắn thì sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh!
“Thứ chết tiệt, ngươi vừa làm gì vậy? Thực sự làm nhục nhã thanh danh của nhà họ Long.”
Long Ngạo đưa tay ra tát hắn một cái.
Một chàng trai tuyệt đẹp đứng bên cạnh nhìn Long Minh, nói: “Em trai, ngươi không thể trở thành một võ giả mạnh mẽ cũng không sao, nhưng còn nhà họ Long. Ngươi cũng đừng nên bôi tro trét trấu lên mặt nhà chúng ta chứ.”
Long Minh nhổ ra một ngụm máu, hai tay nắm chặt nắm đấm.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, trong mắt bọn họ, bản thân mình ghê tởm, yếu đuối đến như vậy sao?
Vậy thì tốt! Ta muốn làm cho các ngươi phải hối hận, khiến cho mấy người các ngươi phải nể sợ ta! Để có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Long, hắn sẽ làm bất cứ điều gì, còn bây giờ, cơ hội đang ở trước mắt hắn.
Sau đó Long Minh đứng lên, nói: “Cha, anh, vừa rồi ta có thể đã bị người khác hạ độc thủ, ra tay khống chế.”
“Cái gì? Ta nói chứ, thứ khốn khiếp rẻ mạt như nhà ngươi, ai mà thèm khống chế?”
Long Minh âm thầm nắm chặt bàn tay.
“Không biết.”
"Ừm... Ta sẽ chú ý, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
“Dạ, con trai cáo lui.”
Long Minh bước đi, sau khi rời đi, hắn nhìn về phía sau, trực tiếp đi vào bên trong Tàng Bảo Các của Long gia.
Long Minh lén lút đột nhập vào Tàng Bảo Các, ánh mắt dò xét mọi thứ bên trong.
Tàng Bảo Các là nơi thâm sâu bí hiểm của nhà họ Long, bên trong có tất cả những bảo vật của Long gia. Có thể thứ quan trọng nhất- nhất- nhất không có ở đây, nhưng những thứ khác đều ở đây, võ kỹ, linh khí, Nguyên Linh tinh thạch, các loại dược liệu quý hiếm....
Đây là khu vực cấm địa của nhà họ Long, chỉ có một số thành viên của Long gia mới có thể đi vào. Bình thường có người của Long gia canh giữ, còn có camera giám sát, nhưng thân là con trai thứ hai của nhà họ Long, từ nhỏ đến lớn đều ở đây, hắn rất rõ ràng địa hình cấu trúc, dễ dàng tìm được góc chết của camera, tìm cơ hội để ra tay làm choáng váng những người canh gác, dù sao thì năng lực của bọn họ cũng không quá cao cường.
Đây chính là bên trong nhà họ Long. Bình thường ai mà đi canh gác nghiêm ngặt kỹ càng đến vậy? Có chăng cũng chỉ là ở xung quanh nhà họ Long. Bọn họ không bao giờ có thể ngờ được nội bộ Long gia còn xuất hiện cả nội gián. Sau đó, Long Minh nhẹ nhàng từ từ lẻn vào.
Long Minh tức giận nắm chặt nắm đấm.
Bị cha coi thường, anh trai khinh thường. Trong gia tộc này, hắn dường như không có một chút trọng lượng nào. Không! Hắn không muốn những điều này tiếp tục xảy ra nữa! Hắn muốn được nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, hắn muốn kế thừa nhà họ Long. Giẫm đạp lên anh trai, thậm chí là cha hắn! Hắn sẽ coi thường đám người đó! Hắn sẽ trở thành cường giả.
Bởi vì suy cho cùng, ai rồi cũng sẽ đến một ngày bị diệt vong. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi mới có thể sống lâu hơn. Người không vì mình trời tru đất diệt. Với lại, những linh vật thiên địa đang nằm ở đây, trước sau gì cũng cho mấy người trong Long gia sử dụng, vậy tại sao nó không thể là thứ đồ giúp mình đạt đến đỉnh cao tham vọng? Không cần biết những thứ này có hữu dụng hay không, hắn đều có thể giao cho sư phụ, chỉ cần giúp sư phụ có thể khôi phục lại thực lực. Đến lúc đó bản thân mình cũng xem như là một thiên tài, nghĩa là một bước lên mây rồi!!!
Nghĩ đến đây, Long Minh nhét tất cả những thứ gì tốt mà hắn thấy trong Tàng Bảo Các vào trong chiếc nhẫn không gian của mình. Mặc dù hắn không học hành, cũng không có kỹ năng, nhưng đại khái cũng đủ trình độ phân biệt cái nào là đồ tốt.
“Dược Vương Đỉnh.”
Khi đến lầu bốn, lúc hắn nhìn thấy cái dược đỉnh đơn giản mà cao quý kia cũng không khỏi chấn động.
Trên đại lục có năm mươi cái dược đỉnh đỉnh cấp, mà Dược Vương Đỉnh này được xếp ở vị trí thứ bốn mươi tám, thuộc về Linh khí Thiên giai, mà dược đỉnh so với những Linh khí bình thường khác còn cao quý, đáng giá hơn nhiều! Giá trị của cái dược đỉnh này thật không thể tưởng tượng nổi!
“Nếu ta đưa Dược Vương Đỉnh cho sư phụ, hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nói không chừng đến lúc đó sẽ ban thưởng cho ta nhiều hơn.”
Long Minh âm thầm suy tư. Sau đó, không chút do dự liền thu Dược Vương Đỉnh vào nhẫn không gian.
Khoảng qua một giờ sau, Diệp Thiên Dật ngồi đó, ngáp ngắn ngáp dài, có chút nhớ nhung đến cảm giác Tiểu Anh Vũ mút mút ngón tay mình!
“Sư phụ, sư phụ, người còn đó không? Đệ tử đã quay lại rồi đây.”
Long Minh hét lên một tiếng.
Sau đó, trước mắt hắn, Diệp Thiên Dật lần nữa xuất hiện được bao bọc bằng ánh sáng thần thánh xung quanh.
“Đã lấy được đồ chưa?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đã lấy hết rồi ạ.”
Sau đó Long Minh lấy nhẫn không gian ra, đem tất cả những thứ trong nhẫn không gian bày ra trước mắt.
Diệp Thiên Dật: ???
Không sai, Diệp Thiên Dật đần cái mặt ra nhìn.
Đệt…..
Ban đầu, hắn cũng chỉ định kiếm chác chút đỉnh mấy thứ linh vật thiên địa có dùng tiền cũng không thể mua được để luyện thành đan dược mà thôi, sau đó…
Một núi bảo vật bày ra trước mắt, Diệp Thiên Dật không khỏi hoa cả mắt.
Cái này cũng quá là nhiều đi chứ.
“Đệ tử cũng không biết sư phụ cần cái gì nữa, cho nên đệ tử đã đem hết tất cả những đồ vật quý hiếm có thể sử dụng được đều mang đến.”
Khóe miệng Diệp Thiên Dật giật giật vài cái.
Đầu ----- Óc ------ Mất ------ Trí------- à.?
Theo lý mà nói, Diệp Thiên Dật cảm thấy cũng hơi hơi có lỗi một chút. Tàng Bảo Các của Long gia đã bị Long Minh càn quét sạch sẽ luôn rồi. Tất cả các bảo vật bên trong Tàng Bảo Các của một gia tộc hạng nhất phải có giá trị lớn đến cỡ nào chứ, thật là không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng có rất nhiều thứ Diệp Thiên Dật không dùng được, nhưng lại có thể bán được nha!
Phát tài rồi! Phát tài rồi!
Diệp Thiên Dật phất tay một cái, toàn bộ bảo vật bay vào trong nhẫn không gian của hắn.
Long Minh nhìn thấy cảnh tượng này trái lại còn rất vui mừng, chỉ cần sư phụ thu nhận bảo vật của hắn, là minh chứng rằng sư phụ đã tiếp nhận đồ vật của mình, hắn đã làm được rồi! Hắn muốn một bước lên mây! Chuẩn bị bay lên mây nào!
“Dược đỉnh đâu?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Có, có!”
Sau đó, Dược Vương Đỉnh rơi xuống trước mắt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “......”
Mẹ nó!