Chương 226: Ta cũng không đành lòng. (2)
Nháy mắt liếc qua cũng biết dược đỉnh này quả thật không tầm thường. Đặc biệt là linh khí thiên địa tản mát ra từ thân dược đỉnh, đây không phải là linh khí thiên địa bình thường! Linh khí Thiên giai Diệp Thiên Dật cũng gặp qua không ít, nhưng là nói thật, những Linh khí Thiên giai mà hắn nhìn thấy cũng chỉ là thứ rác rưởi. Mặc kệ là Thiên giai bát tinh hay Thiên giai cửu tinh, Diệp Thiên Dật cũng không để vào tầm mắt, chủ yếu là do tầm mắt hắn quá cao! Thậm chí Linh khí Thiên giai mà mấy cô gái không sử dụng được hắn cũng muốn bán đi, bản thân mình cũng chẳng cần.
Có loại Linh khí Thiên giai nhất tinh còn mạnh hơn loại thập tinh rất nhiều! Mấy chuyện này cũng nói không chừng được.
“Dược đỉnh này, không tệ.”
Diệp Thiên Dật chưa nhận ra, nhưng hắn sẽ không ngu ngốc hỏi đây là loại dược đỉnh gì? Như vậy chẳng phải lộ ra hắn mạo danh “cường giả” này sao?
“Quả thật không hổ danh là sư phụ. Vừa liếc mắt qua là có thể nhận ra được, đây là Dược Vương Đỉnh, xếp hàng thứ bốn mươi tám trong năm mươi dược đỉnh đỉnh cấp của đại lục, là dược đỉnh Thiên giai, vô cùng hiếm có khó tìm. Đệ tử thấy sư phụ mong muốn luyện đan, như vậy có thể dùng Dược Vương Đỉnh, hy vọng nó có thể giúp ích cho sư phụ.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Phát tài rồi! Phát tài rồi! Hắn có Càn Khôn Thánh Thuật ở đây, trong tương lai chắc chắn sẽ muốn luyện chế những loại đan dược mạnh mẽ, mà một dược đỉnh lợi hại là điều không thể thiếu.
“Ừm, ngươi làm tốt lắm.”
Diệp Thiên Dật khẽ gật đầu, trong nháy mắt, phóng ra ảo ảnh, tên Long Minh kia cảm giác được cảnh giới của mình đang được tăng lên, một chớp mắt đã trở thành Luyện Thể cảnh, đương nhiên đây chỉ là hắn tự cảm thấy điều đó, thật ra hắn vẫn là thằng nhóc phế vật ở Minh Khiếu cảnh mà thôi….
Vài giây sau, Long Minh hưng phấn quỳ gối trước mắt Diệp Thiên Dật.
“Cảm tạ sư phụ, cảm tạ sư phụ” Hắn dập đầu liên hồi.
Trong lòng Diệp Thiên Dật vang lên tiếng thở dài, đúng là một tên thảm hại.
“Được rồi, ngươi trở về nhà đi. Ta sắp phải tu luyện, đừng nói cho người khác biết về chuyện của ta, nghe chưa?”
“Vâng, sư phụ cứ yên tâm.”
“Còn nữa, ngươi không nên để cho người khác biết chuyện cảnh giới của mình đã tăng lên.”
Long Minh khó hiểu hỏi: "Cái này... tại sao?"
“Sức mạnh của ta còn chưa hồi phục, nếu ngươi làm bại lộ chuyện cảnh giới của mình tăng nhanh trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, nhất định người khác sẽ tra ra ta, như vậy rất nguy hiểm.”
“Vâng, đệ tử đã hiểu.”
Thực ra khiến hắn không làm bại lộ ra ngoài bởi vì nếu bại lộ ra thì hắn sẽ biết bản thân mình bị lừa.
“Còn chuyện này nữa, ngươi có thể lấy ra được bao nhiêu tiền? Lúc đó, có thể ta cần rất nhiều tiền để mua một số thứ, đương nhiên, đồng thời cũng bao gồm các nguyên liệu để luyện đan dược thăng cấp cho ngươi?”
Nghe Diệp Thiên Dật nói như vậy, hai mắt Long Minh sáng ngời.
“Đệ…. Đệ tử chỉ có 50 triệu ở đây, nhưng mà sư phụ cứ yên tâm, cho đệ tử thời gian một ngày, đệ tử nhất định sẽ mang đến cho sư phụ ít nhất là 5 tỷ.”
Mắt Diệp Thiên Dật sáng như đèn pha ô tô.
Má, sướng vcl!!!
“Ừm, vậy tối mai ta vẫn sẽ gặp ngươi ở đây, nếu ngươi có thể mang đến, vậy ta sẽ giúp ngươi nâng cấp lên Luyện Thần cảnh. Đi đi!”
Long Minh kinh ngạc, quỳ xuống: “Đệ tử cáo lui.”
Sau khi hắn đi khỏi.
“Đệch móa, aaaa sướng quá.”
Diệp Thiên Dật cất Dược Vương Đỉnh vào nhẫn không gian, sau đó vui vẻ trở về nhà.
Long gia vào lúc này…
Long Ngạo và các cường giả của Long gia đứng trước Tàng Bảo Các trống không, gương mặt choáng váng, đần người nhìn.
“Ai làm? Rốt cuộc là ai làm?” Long Ngạo tức giận, nói.
“Gia chủ, Dược Vương Đỉnh…….. Dược Vương Đỉnh cũng mất rồi,”
Một người chạy ra ngoài, hô lên.
Ngay lúc này, Long Minh đang sảng khoái gặm đùi gà đi ngang qua, sau đó nhìn thấy cảnh này, vô thức nhanh chóng lùi người lại.
“Minh Nhi.”
Long Ngạo gọi tên hắn, Long Minh cả người run rẩy.
“Cha…..Cha.”
“Ngươi có thấy là ai đã làm không?”
Long Minh vội vàng lắc đầu.
“Tất cả các ngươi đi điều tra cho ta, nhất định phải tra ra là ai làm.”
“Vâng.”
Long Minh thấy tình hình không ổn, có lẽ thời gian cho hắn ở lại không còn bao lâu nữa.
Long gia có một Thượng Cổ Long Lân, không phải là Linh khí, nhưng lại là linh vật thiên địa, giá trị ngoài sức tưởng tượng, có thể khiến cho võ giả trong khoảng thời gian ngắn chống cự lại được sức mạnh của Thánh Quân cảnh. Thứ đồ này nếu như đưa cho sư phụ bán thì giá trị phải hơn 5 tỷ.... Cho dù hắn bị phát hiện thì thế nào chứ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, những năm qua Long gia đã đối xử với hắn như nào? Coi hắn là cái gì? Một khi hắn trở nên mạnh mẽ, nhất định khiến cho bọn họ phải nể phục, không phục thì chết, ngay cả cha hắn cũng phải chết.
Long Minh tức giận, nghĩ ngợi.
Sau đó hắn trực tiếp lợi dụng sự hỗn loạn trong nhà họ Long, bắt đầu đâm đầu vào con đường bị Diệp Thiên Dật lừa không ngừng nghỉ.
Diệp Thiên Dật vui vẻ trở về nhà.
Nếu như đó là một người bình thường, thì Diệp Thiên Dật cũng không đến mức vừa quen biết đã muốn đi lừa gạt người ta. Mặc dù hắn xấu tính, cướp của giết người như thế nào đi chăng nữa thì nếu chưa hề đụng chạm gì đến Diệp Thiên Dật thì Diệp Thiên Dật cũng sẽ không làm gì hắn, nhưng ai bảo hệ thống lại chọn hắn làm chi? Nhìn theo một khía cạnh nào đó, có thể xem như đây là hắn thay trời hành đạo đi? Dù sao thì trong lòng Diệp Thiên Dật cũng không có cảm giác áy náy gì cho lắm, ngược lại còn cảm thấy rất thích thú, là cảm giác mà khó cưỡng lại được.
Với những tội lỗi hắn phạm phải, nếu như không có nhà họ Long, thì hắn đã sớm chết từ hồi nào rồi, Diệp Thiên Dật chỉ là lừa gạt hắn, khẳng định sẽ không giết hắn.
Về đến nhà, Diệp Thiên Dật âm thầm đứng trong bóng tối, nhìn cửa phòng của mình, rồi nhìn sang phòng của Bạch Hàn Tuyết, sau đó hắn nhếch mép nở một nụ cười, rồi chầm chậm tiến bước đến trước cửa phòng Bạch Hàn Tuyết.
Cạch --
Diệp Thiên Dật xoay tay nắm cửa phòng nàng.
Không khóa……
Woaaaa, nàng không khóa cửa.
Bạch Hàn Tuyết đang ngủ say giấc, đột nhiên nghe thấy động tĩnh, đôi mắt xinh đẹp mở ra, vô thức nghĩ rằng đó là kẻ xấu đột nhập, nhưng sau đó nghĩ lại có vẻ không phải.
Diệp Thiên Dật chậm rãi mở cửa, sau đó đi vào bên trong, Bạch Hàn Tuyết không nhúc nhích, chỉ liếc nhìn một cái.
Tên khốn này! Hắn muốn làm cái gì?