Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 227: Thật là một xúc cảm khiến người khác không thể cưỡng lại được.

Chương 227: Thật là một xúc cảm khiến người khác không thể cưỡng lại được.

Diệp Thiên Dật muốn làm gì? Đương nhiên là muốn “ngủ” cùng Tiểu Hàn Tuyết rồi. Trước khi chưa lên giường, hắn không dám nói, nhưng hắn lên được trên giường rồi, thề sẽ không bao giờ xuống.
“Chủ nhân papa….”
Ngay đúng lúc này, Tiểu Anh Vũ đứng trước cửa phòng, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, dụi dụi đôi mắt to, ngáp dài với đôi mắt ngái ngủ.
Diệp Thiên Dật: “.......”
AAAAA !!!!! Con bé ngốc này sao tự dưng xuất hiện chi vậy?
Giọng nói vang lên, Bạch Hàn Tuyết ngồi dậy, mở đèn lên, sau đó Diệp Thiên Dật thực sự là xấu hổ chết đi được.
“Chủ nhân papa……”
Tiểu Anh Vũ vui vẻ chạy đến chỗ Diệp Thiên Dật, nhảy lên người, quấn lấy hắn, gương mặt nhỏ dụi dụi vào người Diệp Thiên Dật.
“Khụ khụ --- Tiểu Hàn Tuyết.”
Diệp Thiên Dật cười nói với Bạch Hàn Tuyết.
“Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
“Ta…. ta chỉ muốn ghé qua đây xem ngươi ngủ có ngon không thôi.” Diệp Thiên Dật cười.
Bạch Hàn Tuyết tin hắn mới là lạ ấy.
“Vậy xem xong chưa?” Bạch Hàn Tuyết hỏi.
“Xem xong rồi, xem xong rồi. Vậy ta đi về đây, ngủ ngon nha, bảo bối.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật bế Tiểu Anh Vũ đang quấy rầy nàng ra ngoài, đóng cửa và trở về phòng.
“Leo xuống.”
Diệp Thiên Dật nói với Tiểu Anh Vũ, Tiểu Anh Vũ ngoan ngoãn leo xuống, đứng trước mặt Diệp Thiên Dật, bộ dạng như thể đang chờ mệnh lệnh.
Diệp Thiên Dật vốn dĩ muốn dạy cho nàng một bài học, nhưng thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, như thể sẵn sàng tuân mệnh mọi lúc mọi nơi làm hắn thật không nỡ.
“Đi ngủ thôi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm ừm.”
Sau đó Tiểu Anh Vũ chui vào trong ngực Diệp Thiên Dật, ôm lấy cánh tay hắn, cắn ngón tay rồi nhẹ nhàng bật cười.
Diệp Thiên Dật: “......”
Học viện Cửu Châu Thánh của thành Cửu Châu Thiên còn mấy ngày nữa mới bắt đầu tuyển sinh. Vì thế, mấy ngày này, Diệp Thiên Dật ở bên cạnh bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, rồi tiếp theo đó luyện chế đan dược, ngoài ra không còn chuyện gì khác.
Đêm hôm sau, Diệp Thiên Dật lại chạy đến ngôi rừng nhỏ đó.
Long gia……
“Đứng lại đó.”
Long Minh dự định rời khỏi nhà họ Long thì bị một giọng nói ngăn lại.
Long Minh dừng chân, sau đó quay đầu lại.
“Cha”
Long Ngạo nhanh chóng nói.
“Mang đồ về đây.”
Long Ngạo trừng mắt nhìn Long Minh, sau đó vươn tay ra.
Long Minh kinh ngạc, chấn động cả người.
“Cha… cha, người đang nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu? Đồ gì cơ chứ?”
“Thứ khốn khiếp!! Còn giả ngu hả?”
Long Ngạo tát hắn một cái bạt tai, Long Minh trực tiếp té bay ra ngoài.
Hắn ngã trên mặt đất, hai mắt dữ dằn nhìn hắn.
“Em trai, mặc dù Long gia còn chưa phát hiện ra chuyện gì, nhưng vừa rồi ngươi lẻn vào phòng của cha đã bị ta nhìn thấy rồi.”
Long Trung Thiên thờ ơ nhìn Long Minh ngã trên mặt đất.
"Ta vừa đi vào muốn xem cha có ở đó không. Ta tìm cha có chuyện. Chẳng lẽ việc này cũng nghi ngờ ta?"
“Hừ, ngươi bước vào không lâu, ta liền thấy bên trong phòng phát ra ánh sáng nhấp nháy màu xanh. Đó là ánh sáng phát ra từ Bích Hải Long Lân, còn Bích Hải Long Lân quả thật đã biến mất rồi. Ngươi trả lại đây.”
Long Trung Thiên lắc đầu nói.
Long Minh nắm chặt tay thành quyền.
"Thằng khốn! Đúng là đồ khốn nạn!"
Long Ngạo tức đến mức run rẩy.
Long Minh đã bị phát hiện, cũng không còn gì để che giấu.
“Ha ha ha ha”
Sau đó, hắn phá lên cười sằng sặc, đôi mắt dữ tợn nhìn Long Trung Thiên.
“Long Trung Thiên, con mẹ nhà ngươi, bộ ngươi thấy ta thì không thoải mái sao? Không phải ngươi tài trí hơn người còn ta chỉ là thằng phế vật sao? Còn ngươi nữa, Long Ngạo.”
Long Minh chỉ tay vào Long Ngạo.
“Khốn nạn.”
Long Ngạo tán cho hắn một bạt tai.
Còn dám gọi thẳng tên mình.
Long Minh ôm mặt, ngã xuống đất.
“Được thôi, ta luôn là thứ dư thừa trong nhà họ Long các người, các ngươi đều hận sao ta không chết quách đi đúng không? Thứ tốt chưa bao giờ cho ta dùng, bên ngoài cũng chưa từng nhắc đến ta, làm như thể nhà họ Long chỉ có một đứa con trai là Long Trung Thiên vậy. Long Minh ta trở thành như ngày hôm nay cũng nhờ phúc của các người.”
"Nhưng bây giờ đã khác rồi. Ta đã gặp được một vị cường giả, một người đủ để có thể khiến cho ta trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Một năm, cho ta thời gian một năm. Một năm sau, ta muốn nhà họ Long, ta muốn hết thảy mọi thứ, ta muốn tất cả các ngươi quỳ gối trước mặt ta, ta muốn giết tất cả những người từng coi thường ta. Long Ngạo, Long Trung Thiên, rồi các ngươi sẽ phải trả giá cho mọi thứ.”
Nói xong, Long Minh lấy ra một hạt châu trong tay, không một chút do dự bóp nát, rồi biến mất ngay tại chỗ.
“Không xong rồi, nó đã đánh cắp Không Giới châu, nhanh lên. Mau tìm kiếm Long Minh, nhanh lên.”
……
“Sư phụ, sư phụ ngươi có ở đó không?”
Long Minh đứng trong khu rừng nhỏ hét một tiếng. Sau đó, Diệp Thiên Dật mang theo ánh hào quang của mình xuất hiện.
Nhìn thấy Diệp Thiên Dật, Long Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau đó quỳ xuống trước mặt hắn:
“Sư phụ, ở đây có 1 tỷ rưỡi, không có mật mã, là thẻ của đệ tử. Còn đây là Bích Hải Long Lân, có thể kháng cự được sức mạnh công kích của Thánh Quân cảnh, về mặt giá trị thì chắc chắn ngoài sức tưởng tượng. Chỉ cần sư phụ đem bán lấy tiền mặt, không cần biết bao nhiêu đều có thể.”
Diệp Thiên Dật hai mắt sáng rực.
Đm.
Long Minh này cũng chẳng phải dạng vừa.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Diệp Thiên Dật nói, tay cầm chiếc thẻ, và Bích Hải Long Lân màu xanh lam đi qua.
Tiền trong thẻ này có được là nhờ công sức của hắn lấy từ thẻ của gia đình.
“Sư phụ, còn cảnh giới của ta………”
Diệp Thiên Dật tỉnh hồn lại.
“Ừm,... Ngươi đã làm rất tốt, vậy thì tiếp theo đây. Ta sẽ trực tiếp nâng cấp cho ngươi đến Lĩnh Vực cảnh.”
“Cái…… cái gì?”
Long Minh trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin.
“Cảm ơn,.... Cảm ơn sư phụ.”
Hắn ta quỳ ở đó và dập đầu liên tục không ngừng.
Sau đó, ảo ảnh của Diệp Thiên Dật phóng ra, Long Minh cảm giác chính mình đã trở thành một cường giả đỉnh cao!
“Cảm ơn sư phụ.”
Long Minh quỳ xuống đất dập đầu, ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên, Diệp Thiên Dật đã biến mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất