Chương 259: Ngươi định vong ân phụ nghĩa sao?
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi khiến cho Diệp Thiên Dật chơi giật mình một chút, đồng tử thu nhỏ lại cẩn thận quan sát xung quanh.
Đây chính xác đã là nơi hoang vắng không người, chung quanh là các loại rừng cây nhỏ hoang vắng, lá cây rơi trên mặt đất đã dày đến mức tạo thành một lớp thảm lún cả chân của ngươi... Bên tai là hòa âm các loại tiếng kêu quỷ dị của sinh vật sống về đêm, còn có gió lay động lá cây truyền đến tiếng "sàn sạt".
Chẳng trách, chẳng trách hắn đi lâu như vậy mà vẫn không nhìn thấy tháp Minh Châu, vẫn chưa về đến nhà, hóa ra nãy giờ hắn đã bị trúng chiêu của người khác, nãy giờ đoạn đường hắn đi đều là ảo cảnh, thật ra hắn đã đi ra khỏi nội thành của thành Cửu Châu Thiên rồi, nãy giờ hắn đi thẳng về phía núi rừng hoang vu, chỉ là ảo cảnh khiến cho hắn nghĩ là mình vẫn còn ở trong thành Cửu Châu Thiên.
Còn việc ai là người ra tay với hắn...
"Các vị còn không đi ra sao?"
Diệp Thiên Dật nắm chặt tay Tiểu Anh Vũ, sau đó lạnh lùng nói một câu.
Biết làm sao được, Diệp Thiên Dật cũng không phải thần, hắn cũng không có năng lực đặc thù nào để có thể phá cái huyễn cảnh này được, cho nên hắn bị trúng chiêu là chuyện rất bình thường, chỉ là... Hiện tại hệ thống không còn là hệ thống võ thần nhập thân nữa rồi, nữ võ thần lấy được lại là con bé ngốc này, nếu như phải đối mặt với đối thủ quá cường đại, thì Diệp Thiên Dật Huyền Thiên cảnh bát giai căn bản không là gì!
Hắn có lòng tin có thể đánh được Pháp Tắc đê giai, nhưng người có thể phóng xuất ra huyễn cảnh cấp bậc ảo, đương nhiên cũng không đơn giản chỉ là Pháp Tắc cảnh?
"Xùy —— "
Một tiếng cười nhạo từ trong rừng cây đen nhánh phía trước truyền đến.
Xoát xoát xoát ——
Tiếp theo, xung quanh Diệp Thiên Dật xuất hiện bốn người, chặn lại phía sau và hai bên trái phải của hắn, còn phía trước mặt có hai người chậm rãi đi ra, đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Thiên Dật cũng không có đoán sai, quả nhiên là Long gia.
Đệt!
Sớm biết thế lúc trên đại điện đã giết chết cái tên Long Ngạo này luôn rồi, nhưng nói thì nói thế thôi, chứ cho dù có giết chết hắn thật, thì cái lão già Long Dương kia vẫn sẽ động thủ với hắn mà thôi.
"Diệp Thiên Dật, lừa gạt Long gia ta, hại Long gia ta mất hết mặt mũi trước mặt tất cả mọi người, thậm chí còn đoạt chí bảo của Long gia ta nữa, đây đều là ngươi gieo gió gặt bão!"
Long Ngạo chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không có dáng vẻ cúi đầu vì mạng sống giống như lúc vừa nãy ở trong đại điện.
"Ta khoan chưa nói những cái khác, trên đại điện ta cũng coi như đã cứu ngươi một mạng, ngươi định vong ân phụ nghĩa sao?"
Diệp Thiên Dật lườm Long Ngạo một cái.
Long Ngạo không có trả lời, mà chỉ nói: "Giao bảo vật của Long gia ta ra đây."
Diệp Thiên Dật duỗi tay ra, sau đó long ấn xuất hiện ở lòng bàn tay.
"Là cái này sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Long Dương và Long Ngạo nhìn thấy long ấn hai mắt sáng lên.
"Nhanh, đưa đây!"
Diệp Thiên Dật không chút do dự ném long ấn sang.
Có đôi khi bảo vật mặc dù quan trọng, nhưng mạng sống càng quan trọng hơn!
"Thời gian đình chỉ!"
Ngay lúc Diệp Thiên Dật ném đồ sang, lực chú ý tại của bọn họ đều tập trung hết lên long ấn, Diệp Thiên Dật dùng Thời gian đình chỉ, sau đó móc ra một lá bùa từ trong ngực.
Đây là bùa lấy của Gia Cát Thanh Thiên.
"Không gian khiêu dược!"
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật muốn sử dụng lá đùa.
Nhưng ngay tại thời điểm lực lượng vừa mới muốn bộc phát, bóng dáng của Long Dương đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật, một quyền đánh về phía Diệp Thiên Dật, con ngươi Diệp Thiên Dật đột nhiên co rụt lại, hủy bỏ lực lượng, vội vàng nảy giật lùi về phía sau.
Thời gian đình chỉ đương nhiên rất lợi hại, thế nhưng mà hiệu quả cũng tùy từng người, Diệp Thiên Dật ở Huyền Thiên cảnh thả ra Thời gian đình chỉ đối với cường giả Thiên Tôn thậm chí Thánh Quân cảnh hữu dụng được bao nhiêu?
Hắn chỉ là muốn tranh thủ một ít thời gian, nhưng mà người này thực lực quá mạnh, thời gian 0.5 giây Diệp Thiên Dật cũng không kịp làm gì!
"Tên nhóc con xảo trá!"
Long Dương chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Dật, mà phía sau Long Ngạo đã bắt được long ấn.
"Cha, đừng phí lời với hắn nữa, phòng ngừa đêm dài lắm mộng, giải quyết nhanh gọn đi thôi."
Long Ngạo nói.
"Ngươi ở đó tru tréo cái gì!"
Diệp Thiên Dật đứng dậy chỉ tay vào Long Ngạo chửi ầm lên.
"Ngươi tìm chết!"
"Ta cũng đâu có tìm ngươi! Lão tử giẫm một phát chết cmn nhà ngươi bây giờ, lải nhà lải nhải."
Long Ngạo: ???
Đậu xanh rau má!
Chờ đấy! Diệp Thiên Dật hôm nay nhất định phải chết, hắn muốn khiến tên khốn này chết không có chỗ chôn!
"Muốn chết!"
Long Dương lạnh lùng hừ một tiếng, quả thật hắn cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên cũng không nhiều lời nữa, khí thế kinh khủng đến mức Diệp Thiên Dật căn bản không thể chống cự được bạo phát ra.
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ yếu ớt trốn ở sau lưng Diệp Thiên Dật.
AAAAA!!
Ngươi là nữ võ thần cơ mà, gặp được loại chuyện này sao ngươi lại nhát như cáy thế, mạnh mẽ lên coi!
Diệp Thiên Dật muốn khóc quá!
"Lôi đình vạn quân chú!"
Diệp Thiên Dật lấy ra một lá bùa màu xanh lam, sau đó ném ra trước mặt mình.
Rầm rầm rầm ——
Trong chốc lát, trên trời đánh xuống vô số lôi đình, bao phủ vây Long Dương ở trong sấm sét.
"Đi!"
Diệp Thiên Dật một lần nữa lấy ra lá bùa Không gian khiêu dược.
"Ngươi quên là còn bản tôn nữa sao!"
Bóng dáng Long Ngạo xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật.
Xoẹt ——
Lá bùa kia bị hắn xe rách, đây là cái cuối cùng đấy! Hắn chỉ có hai cái thôi!
"Đệt cái con mợ nhà ngươi! Ép ta sao! Thẻ vương bát vương bát!"
Rơi vào tuyệt cảnh, đột nhiên Diệp Thiên Dật nghĩ đến thương thành trong hệ thống của mình!
"Sử dụng!"
Trực tiếp sử dụng năm tấm thẻ vương bát vương bát, trong nháy mắt, Long Ngạo đang xông tới và bốn người đang bao vây xung quanh hắn bị bao trùm bở một làn sương mù, sau đó biến thành năm con rùa nhỏ rơi xuống mặt đất, tên Long Ngạo còn chổng vó lên trời không lật lại được.