Chương 263: Đúng là tiện nhân vẫn cứ là tiện nhân (1)
Các nàng vội vàng đứng dậy chạy tới đỡ Diệp Thiên Dật.
Chuyện gì xảy ra? Hắn không phải đi tham gia yến hội của Nữ hoàng sao? Làm sao lại bị thương tè lè hột me thế này? Chẳng lẽ hắn đi sờ mó gì Nữ hoàng rồi hả?
Không đúng không đúng, hắn mà dám làm thế thì giờ phút này chắc là đã đến Tây Thiên rồi chứ không còn ở đây, chẳng lẽ sờ những người khác rồi?
Biết làm sao được, hình tượng của Diệp Thiên Dật chính là như thế, cũng không trách các nàng nghĩ như vậy được.
"Chủ nhân papa bị người xấu khi dễ, nhưng sau đó chủ nhân papa siêu cấp siêu cấp lợi hại đã đánh bại người xấu rồi."
Tiểu Anh Vũ đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Dật học theo dáng vẻ của Diệp Thiên Dật vung đôi bàn tay trắng như phấn lên nói.
Nhưng thật ra là nàng đánh bại mà! Chỉ là nàng không nhớ mà thôi, nàng tưởng rằng chủ nhân papa cực kỳ lợi hại của mình đã đánh bại hắn chứ.
"Chuyện gì xảy ra? Ngươi không sao chứ?"
Sự lo lắng trên mặt Bạch Hàn Tuyết là không thể che giấu được, nàng thật sự đang lo lắng cho Diệp Thiên Dật.
Độ hảo cảm của nàng với Diệp Thiên Dật hiện tại cũng không thấp, và nàng thật sự đã xem Diệp Thiên Dật là bạn trai của nàng rồi, mà lại còn là kiểu cảm giác đã ngầm coi hắn là người mà mình sẽ sống cùng cả đời rồi, bởi vì Diệp Thiên Dật như hiện tại khiến nàng thật sự rất hài lòng.
Bất luận là cô gái nào cũng sẽ thích những người đàn ông ưu tú, Diệp Thiên Dật quả thật cực kì ưu tú, mà lại còn đẹp trai như thế nữa, mặc dù trước đó hắn thật sự là một tra nam, nhưng vừa vặn bởi vì Bạch Hàn Tuyết biết hắn trước kia là người như thế nào, mà bây giờ lại như thế nào, nàng cảm thấy sự thay đổi của Diệp Thiên Dật là vô cùng lớn, cho nên nàng mới càng thêm có hảo cảm với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Chỉ là bị mấy cái tên âm hiểm xảo trá ám toán mà thôi, Khụ khụ khụ —— "
Sau đó Diệp Thiên Dật làm bộ ho khan vài tiếng.
Mặc dù bây giờ thương thế vẫn còn, nhưng đợi linh lực khôi phục, có thể tiếp tục sử dụng phép tạo hóa để chữa trị tiếp, còn việc vì cái quần què gì hắn lại cứ phải giả vờ giả vịt ho khụ khụ thì...
Ha ha... Đến lúc đó Bạch Hàn Tuyết thấy mình bị thương nặng, sau đó hắn nói muốn ngủ cùng với nàng để được an ủi một chút, nàng sẽ không nỡ cự tuyệt hắn.
"Ta giúp ngươi trị liệu." Mộ Thiên Tuyết đi lên phía trước một bước.
"Ấy ấy ấy, không cần không cần đâu."
Diệp Thiên Dật vội vàng lắc đầu.
"Hử?"
Mộ Thiên Tuyết rất khó hiểu nhìn Diệp Thiên Dật.
"Nè, đầu óc ngươi bị đánh hỏng rồi à? Mộ tỷ tỷ giúp ngươi trị liệu sao ngươi còn không đồng ý?"
Thi Gia Nhất cũng ngơ ngác hỏi.
Tên này bị đánh ngốc luôn rồi à?
Làm gì có ai bị thương lại không cho trị liệu? Chẳng lẽ tên này lại có đam mê bị ngược à?
Diệp Thiên Dật biểu thị mình thật là khổ mà, vì muốn thân cận với Tiểu Hàn Tuyết một chút mà hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế.
Sau đó Diệp Thiên Dật vội ho một tiếng giải thích: "Ta đã trị liệu rồi, là dùng đan dược chữa thương thất giai, cho nên còn lại chỉ có thể chờ đợi khôi phục dần dần thôi, chẳng lẽ thần tiên tỷ tỷ có thể giúp ta trực tiếp chữa khỏi sao?"
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không thể."
Nàng hẳn là có thể sẽ giúp hắn chữa khỏi hai ba phần nữa, đó cũng là tiếp cận với khỏi hẳn rồi, nhưng mà nhìn ánh mắt Diệp Thiên Dật, Mộ Thiên Tuyết lờ mờ thấy được một tia khát vọng, khát vọng không được chữa trị, sau đó nàng cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cũng không chết được, cũng không biết hắn là nghĩ cái gì trong đầu.
"Vậy ta chậm rãi dưỡng thương thôi, ăn ngon một chút là được rồi." Diệp Thiên Dật nói.
"Được thôi." Mộ Thiên Tuyết cũng không nói thêm gì.
"Ai làm?"
Thi Gia Nhất hỏi.
"Có khi nào là trong khoảng thời gian này ngươi lại đi chọc vào đại gia tộc nào đó nên bị người ta đánh đúng không?"
Họa Thủy nói.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Thi Gia Nhất: "..."
Có thể, rất có thể là khả năng này.
"Này này này, ta đã hoàn lương rồi nghe chưa? Ta thật sự không phải tên cặn bã trước kia nữa."
"Ai mà biết được."
Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bạch Hàn Tuyết đỡ Diệp Thiên Dật ngồi xuống ghế sô pha, sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Xem như cái đại gia tộc đi, trên yến hội bị ta làm mất mặt, sau đó thẹn quá hoá giận muốn giết chết ta, đáng tiếc, ta đây phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái... Há lại dễ dàng chết như vậy?"
Mộ Thiên Tuyết thản nhiên nói: "Ta đi giết bọn họ giúp ngươi nhé."
Diệp Thiên Dật; "..."
Định mệnh! Thần tiên tỷ tỷ đúng là ngầu mà! Quá bá đạo rồi? Một lời không hợp trực tiếp giết...
"Không cần không cần đâu, hẳn là không có chuyện gì nữa đâu, yên tâm đi, có việc gì ta sẽ nói." Diệp Thiên Dật nói.
Mộ Thiên Tuyết khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa trở về phòng nghỉ ngơi.
"Không phải ngươi đã nói sẽ không gây chuyện nữa sao?"
Thi Gia Nhất chọc chọc ngực Diệp Thiên Dật rồi nhịn không được cười lên.
"Nhẹ tay thôi."
Diệp Thiên Dật trừng Thi Gia Nhất một cái, Thi Gia Nhất cũng không sợ mà trừng lại.
Nói thật, nàng cũng rất lo lắng, Diệp Thiên Dật ở thành Cửu Châu Thiên bị người đánh, còn bị thương nặng thế này nữa, Bạch Hàn Tuyết thì biểu hiện sự quan tâm ra ngoài, còn Thi Gia Nhất mặc dù nhìn như không có chuyện gì lại cà lơ phất phơ như thế.
Nhưng mà nàng đương nhiên là cũng có quan tâm hắn, nhưng do tính cách khác biệt, nên cách biểu hiện sự quan tâm cũng có chút khác biệt.
"Ta cũng không muốn gây chuyện, ngươi thử hỏi Tiểu Anh Vũ mà xem, là ta chủ động gây chuyện sao?"
Tiểu Anh Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Thế thương thế của ngươi thật không có vấn đề gì chứ?"
Bạch Hàn Tuyết quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, chỉ còn lại chút nội thương, chỉ là... Khụ khụ khụ, chắc là cũng cần có người chăm sóc một chút."
Thi Gia Nhất nín cười.