Chương 264: Đúng là tiện nhân vẫn cứ là tiện nhân (2)
Đã hiểu đã hiểu rồi, Mé! Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, tiện nhân vẫn là tiện nhân như cũ.
Thôi bỏ đi, nhìn hắn cũng không dễ dàng gì, nên không vạch trần hắn nữa.
"Họa Thủy, chúng ta cũng đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai bản tiên nữ còn phải đi học viện Cửu Châu Thánh nhận chức nữa."
Thi Gia Nhất duỗi lưng một cái.
"Được." Họa Thủy nhìn Diệp Thiên Dật một chút sau đó gật gật đầu.
"Thi bảo bối, ngươi đi làm giáo viên à?"
Thi Gia Nhất gật gật đầu; "Ừm ừm, đúng vậy."
"Ngươi tại thành Thánh Thiên Thủy có thể làm giáo viên, thế sao mà cái học viện Cửu Châu Thánh này còn chuyên môn mời ngươi tới nơi này làm giáo viên nữa?"
Diệp Thiên Dật đúng là không hiểu nổi.
Chẳng lẽ nàng là cường giả đỉnh đỉnh nào đó sao? Không có khả năng, nàng cao nhất cũng chỉ là Pháp Tắc cảnh, dù sao thì tuổi của nàng cũng còn trẻ, nàng cũng chỉ lớn hơn Diệp Tiên Nhi, Bạch Hàn Tuyết chừng hai ba tuổi mà thôi, mà Pháp Tắc cảnh ở thành Cửu Châu Thiên này thì tính là cái gì?
"Chị Thập Nhất là thuộc tính không gian, mà lại khống chế được không gian siêu việt hơn rất nhiều lão tiền bối hơn nàng đến cả trăm tuổi, trước đó chị Thập Nhất tham gia Thiên hạ đại hội thành danh, cộng thêm những lão tiền bối kia căn bản không có thời gian rảnh rỗi để dạy học, cho nên rất nhiều người đều muốn tranh giành chị Thập Nhất đi dạy cái môn khó khăn nhất là cách khống chế thuộc tính không gian."
Bạch Hàn Tuyết giải thích với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật bừng tỉnh đại ngộ.
Đuma! Thi Gia Nhất này đúng là không đơn giản mà.
"Thế nào? Bản tiên nữ cũng ghê gớm đấy chứ hả." Thi Gia Nhất kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
"Được được được, ngươi giỏi ngươi giỏi, đi nhanh đi."
Diệp Thiên Dật khoát tay.
He he, đêm nay hắn muốn làm đại sự!
"Ồ? Bản tiên nữ cảm nhận được ngươi rất là qua loa, bản tiên nữ muốn nói cho Tiểu Hàn Tuyết một vài chuyện nha." Thi Gia Nhất nở một nụ cười xấu xa.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Khụ khụ khụ, Thi bảo bối ngươi nói cái gì sao ta lại nghe không hiểu nhỉ, nhanh đi về nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa, ta cũng phải dưỡng thương." Diệp Thiên Dật vội ho một tiếng rồi nói.
"Thật sao, thôi được rồi, ngủ ngon." Sau đó Thi Gia Nhất cùng Họa Thủy đi về căn nhà ở đối diện.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, nhưng trong nháy mắt đó, dường như nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt Diệp Thiên Dật một loại...
Chính là loại cảm giác khi sói xám lớn nhìn thỏ trắng bé nhỏ... Nàng cũng không chắc chắn, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt có cảm giác như thế, nhưng nàng bị việc quan tâm đến tình hình thương thế của Diệp Thiên Dật làm di chuyển lực chú ý nhiều hơn.
"Chủ nhân papa ơi, Tiểu Anh Vũ muốn đi tắm." Tiểu Anh Vũ bi bô nói.
"Ta đi đặt nước cho ngươi." Bạch Hàn Tuyết nói xong rồi nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói: "Ngươi cũng đi tắm đi, trong phòng ta có phòng tắm đó, có thể tự tắm không?"
Diệp Thiên Dật quả quyết lắc đầu: "Ta... thương tích của ta quá nặng, có lẽ là không tự tắm được."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Ta tin ngươi cái quỷ ấy.
Nếu như thương thế thật sự nặng như thế, ngươi còn không để cho Mộ Thiên Tuyết trị liệu sao?
"Ồh." Bạch Hàn Tuyết nói một câu sau đó mang Tiểu Anh Vũ đi vào phòng tắm.
Rất nhanh sau đó, Bạch Hàn Tuyết đi ra.
"Đi tắm thôi." Diệp Thiên Dật nhìn nàng nhếch mép cười.
"Tự đi mà tắm, ta đi đặt nước cho ngươi."
Cái tên Diệp Thiên Dật này, còn tự mò được về đến nhà cơ mà, lại còn bảo không tự tắm được? Làm sao có thể, Bạch Hàn Tuyết hơi yên tâm một chút. Sau khi đầu óc không còn rối loạn vì lo lắng nữa thì sẽ không dễ dàng bị Diệp Thiên Dật lừa.
"Khụ khụ —— "
Diệp Thiên Dật thấy nàng không bị lừa, cho nên chỉ có thể thành thật mà đi vào phòng tắm của nàng để tắm.
Trong ba phòng, phòng của Diệp Thiên Dật ở là nhỏ nhất, không có phòng tắm, bởi vì hai phòng ngủ khác có phòng tắm riêng, cho nên lúc đến đây đã nhường hai cái phòng này cho các nàng.
"Ta thích tắm táp cho làn da tươi mát, lá la lá la."
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy tiếng hát lặp đi lặp lại mỗi câu này của Tiểu Anh Vũ và của Diệp Thiên Dật truyền tới từ hai phòng tắm, cả người bối rối.
Hai người bọn họ muốn làm gì?
"Tiểu Anh Vũ ngươi về phòng ngủ trước đi, chờ một lúc nữa hắn tắm rửa xong hắn sẽ về phòng sau." Bạch Hàn Tuyết nói với Tiểu Anh Vũ vừa tắm xong.
"Vâng." Tiểu Anh Vũ vui vẻ nói, sau đó chạy tới căn phòng của Diệp Thiên Dật.
Bạch Hàn Tuyết u ám lắc đầu.
Cũng không biết để Diệp Thiên Dật ngủ cùng nàng rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
Sau đó Diệp Thiên Dật vừa mặc bộ đồ ngủ mà Bạch Hàn Tuyết chuẩn bị cho hắn, vừa lau tóc đi ra.
"Ta xem thử vết thương của ngươi một chút."
Bạch Hàn Tuyết vẫn còn rất quan tâm nhìn Diệp Thiên Dật.
"Vết thương bên ngoài về cơ bản cũng không có gì, chính là chấn thương bên trong cơ."
Trong lúc tắm, Diệp Thiên Dật lại dùng phép tạo hóa chữa trị một lần nữa, đại khái đã chưa khỏi chừng tám mươi phần trăm rồi.
"Được rồi, Tiểu Anh Vũ đã ở trong phòng chờ ngươi rồi."
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không về đâu."
"Hả?"
Bạch Hàn Tuyết nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Ta bị thương, ngủ với Tiểu Anh Vũ còn phải chăm sóc nàng nữa, khụ khụ khụ, bây giờ ta cần được ngươi chăm sóc."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Nhưng..."
"Không được không được..." Diệp Thiên Dật che ngực, vẻ mặt "đau đớn".
"Ngươi đừng nói chuyện với ta, ta hiện tại... khụ khụ, nói chuyện dễ tác động đến chấn thương bên trong."
Sau đó, Diệp Thiên Dật thuận thế ngã xuống trên giường của Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết mau chóng đi ra ngoài rót một chén nước nóng cho Diệp Thiên Dật.
"Hay là để chị Mộ giúp ngươi trị liệu một chút đi." Bạch Hàn Tuyết quan tâm đưa nước cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Vô dụng thôi, ta đều dùng qua đan dược thất giai rồi, nàng cũng không thể trực tiếp giúp ta chữa khỏi. Thương thế còn dư lại nàng căn bản cũng không chữa trị được, chỉ có thể chậm rãi hồi phục thôi."
"Buồn ngủ quá... Ta... ngủ trước đây."
Sau đó, Diệp Thiên Dật chui vào chăn của Bạch Hàn Tuyết.