Chương 265: Ta cần được ngươi chăm sóc
"Vậy... ngươi ngủ ở nơi này đi, ta tới phòng ngươi."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Ấy ấy ấy, ta cần được chăm sóc mà..."
Bạch Hàn Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
Thoạt nhìn quả thật hắn khá đau đớn, thế nhưng sao cứ cảm thấy mình đang bị hắn lừa cơ chứ?
Haiz... quên đi, nàng là bạn gái của hắn mà, chăm sóc hắn không phải là điều rất nên làm sao?
"Ừm... Muốn ăn cái gì không? Ta giúp ngươi làm một ít."
"Chỉ muốn uống sữa."
Diệp Thiên Dật nói.
"Ta đi làm nóng."
Tiếp đó, Bạch Hàn Tuyết làm ấm ba ly sữa, cho Bạch Hàn Tuyết, Tiểu Anh Vũ còn cả Diệp Thiên Dật mỗi người một ly, sau đó đóng cửa phòng lại, cởi xuống quần áo bên ngoài, nhìn Diệp Thiên Dật trên giường.
Hơi cắn môi một cái, đem một chiếc chăn mới ném lên giường, rồi từ từ chui vào trong chăn.
Một màn này... sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Trong lòng Bạch Hàn Tuyết thầm nghĩ, không hiểu sao có một cảm giác không tốt.
"Nghỉ ngơi đi."
Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật, sau đó đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật, nhắm hai mắt lại.
"Khà khà..."
Diệp Thiên Dật lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó liền ôm lấy Bạch Hàn Tuyết ở phía sau.
Thân thể mềm mại của Bạch Hàn Tuyết bỗng nhiên run lên.
"Tiểu Hàn Tuyết, hay là... hai ta chung một chăn đi."
Diệp Thiên Dật nhẹ giọng nói.
"Ta..."
"Kiểu gì cũng thế mà, ta muốn ôm ngươi ngủ."
Bạch Hàn Tuyết đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật, hơi cắn môi một cái.
Quan hệ giữa bọn họ kỳ thực bởi vì đã ngủ cùng giường một lần rồi, cho nên coi như khá thân mật, nàng cũng không phải phải là không thể chấp nhận, chỉ có điều ‘bước’ kia quả thật vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Sau đó, Bạch Hàn Tuyết chậm rãi xoay người, trong bóng tối nhìn thấy đôi mắt của Diệp Thiên Dật đặc biệt sáng sủa, sâu xa.
Có một loại cảm giác như muốn chìm sâu vào ánh mắt ấy...
"Thế ngươi phải đồng ý với ta là không được lộn xộn." Dù gì thì Bạch Hàn Tuyết cũng là con gái cho nên rất dễ mềm lòng, có thể là nàng rất lạnh lùng, nhưng những cô gái như vậy sẽ đặc biệt dịu dàng khi đối mặt với người yêu và người thân của mình. Nàng và Diệp Tiên Nhi giống nhau, Diệp Tiên Nhi đối xử với Diệp Thiên Dật quả là rất dịu dàng.
"Được, ta đồng ý với ngươi."
Sau đó, Diệp Thiên Dật chớp mắt kéo chăn của Bạch Hàn Tuyết ra, quẳng đi, sau đó lấy chăn của mình đắp lên cho nàng rồi ôm lấy thân thể mềm mại thơm nức của nàng.
A...
Hạnh phúc!
Thật sự đó, loại hạnh phúc này hoàn toàn khác với cảm giác khi bạch bạch bạch với mấy em gái. Loại cảm giác này rất ấm áp, rất thoải mái, loại sau thì chỉ đơn thuần là cảm giác đã về mặt sinh lý thôi.
Mấu chốt là Diệp Thiên Dật thật sự thích Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật, cả người cảm thấy tóc gáy đều dựng hết cả lên. Những nơi bị hắn chạm tới đều nổi hết da gà lên rồi, nhắm chặt hai mắt, tùy ý để Diệp Thiên Dật ôm.
Như vậy thì cứ như vậy đi, nàng quả thật cũng có thể đón nhận Diệp Thiên Dật rồi. Dù cho rất không quen, cả người không được tự nhiên, đừng nói được một người con trai ôm, cho dù là trước đây nàng ngủ cùng với cô bạn thân là Diệp Tiên Nhi thì nàng cũng không thích được con gái ôm, lúc nào cũng là người nào ngủ phần người nấy.
Điều quan trọng là... chân của tên khốn này còn đang gác lên trên người của nàng nữa chứ.
Diệp Thiên Dật phát hiện ra rằng ngủ gác chân lên trên người người khác chính là một tư thế ngủ vô cùng thoải mái, nhưng người bị gác kia thì lại rất không thoải mái.
Bạch Hàn Tuyết thật sự rất vất vả để thích ứng với việc này. Nàng trước giờ không nghĩ tới bản thân mình sớm như vậy đã có thể ngủ cũng với một người đàn ông trên cùng một cái giường, còn bị hắn ôm nữa...
Dưới tình huống bình thường phỏng chừng Diệp Thiên Dật có thể phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể thực hiện được, nhưng bây giờ hắn bị thương, mặc dù trên mặt Bạch Hàn Tuyết biểu hiện lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất dịu dàng. Diệp Thiên Dật hơi biểu hiện ra một chút đau đớn, nàng đã không đành lòng cự tuyệt.
Cho nên mặc dù bây giờ nội thương ở ngực Diệp Thiên Dật còn đang đau, nhưng hết thảy đều là đáng giá.
Hết cách rồi, ai bảo Bạch Hàn Tuyết gặp phải một tên vô sỉ mặt dày cơ chứ?
Bỗng nhiên cơ thể mềm mại của Bạch Hàn Tuyết đột ngột run lên.
"Ngươi... ngươi..."
Thanh âm của nàng mang theo sự run rẩy.
Sau đó, Bạch Hàn Tuyết nhanh chóng ngồi dậy.
Aaaaaa!
Nàng sắp tức điên lên rồi!
Dung nhan tuyệt mỹ của nàng đỏ ửng lên trong bóng đêm, đỏ ửng như quả cà chua.
"Sao thế?"
Diệp Thiên Dật giả bộ hồ đồ hỏi.
"Ngươi... ngươi đừng như vậy."
Bạch Hàn Tuyết cố gắng hết sức khiến bản thân tỏ ra không căng thẳng như vậy, nhưng giọng nói khẽ run kia của nàng không cách nào che giấu được.
Bởi vì quan tâm, cho nên nàng sẽ không tát hắn một cái. Lần trước ngủ ở nhà nàng, nếu Diệp Thiên Dật như vậy, vậy thật sự có thể chính là trở tay cho một cái tát rồi. Mà bây giờ lại khác, mặc dù là khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng hiện tại thái độ trong lòng Bạch Hàn Tuyết đối với Diệp Thiên Dật chỉ là từ thân phận người yêu lúc trước nay biến thành nàng muốn cùng Diệp Thiên Dật sống chung quãng đời còn lại mà thôi.
"Chị gái à... Ta là một người con trai bình thường đó."
"Vậy ngươi đi tìm cô gái khác đi."
Bạch Hàn Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật: ???
Không sai, Diệp Thiên Dật có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
"Không phải chứ, tiểu Hàn Tuyết, lời này của ngươi..."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Bây giờ ta vẫn chưa thể như vậy với ngươi."
"Ta biết, cho nên ta cũng đâu có ý định như thế với ngươi đâu."
Diệp Thiên Dật nói.
-----
Từ chương 401... nhóm mình sẽ học hỏi truyện Vạn Tộc Chi Kiếp.
Đăng sẵn nhiều hơn 50 chương với giá 50 TLT
Mỗi ngày nhóm sẽ mở 10-15c về giá cơ bản: 30 TLT
Đọc nhanh và rẻ hơn tại truyenyy