Chương 294: Chúng ta đi đến chỗ nào không có ai đi! (2)
Vô lý!
Đó chỉ có thể là Lão Trương.
Mặc dù Thường Hi và Mộ Thiên Tuyết có khí chất tuyệt vời, nhưng người bình thường không một ai nghĩ rằng họ là những cường giả hàng đầu như vậy! Có bao nhiêu người trên lục địa này có thể đạt đến trình độ hàng đầu và duy trì vẻ ngoài trẻ trung như vậy chứ? Nữ hoàng Cửu Thiên là một, còn những người khác thì sao? Tà Phi, Nguyệt thần... Chẳng lẽ lại có một người là Tà Phi trong số những người phụ nữ đó sao? Hay là có Nguyệt Thần? Hay có Nữ hoàng Cửu Thiên?
Vô lý!
Vì vậy nhất định phải là Lão Trương!
Uông Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm, cha hắn cũng thua, vậy hắn sẽ không bị trách móc nữa ...
"Lão Trương, ngươi mang theo một vài Thiên Tôn trong tộc bí mật theo dõi bọn họ, tìm cơ hội giải quyết bọn họ đi..."
Uông Dịch Dương làm động tác cắt cổ.
Uông Thiên Thanh thở dài, thật đáng tiếc, mấy cô gái kia toàn là cực phẩm, thật đáng tiếc ...
Nhưng thế thì cũng không giải quyết được gì? Hơn 50 tỷ không thể để người khác cứ thế lấy đi được đúng không? Đối với gia tộc của họ, giết một vài người trong bí mật thật sự là việc quá dễ dàng.
“Cái này… Gia chủ, tuy rằng rất không có khả năng, nhưng có lẽ là có Thánh Quân cảnh trong bọn họ đấy.” Lão Trương vội nói.
Người ngây thơ nhất bây giờ lại là người tỉnh táo nhất.
"Cứ làm đi! Bổn tôn sẽ bí mật theo dõi ngươi để bảo vệ ngươi, nếu có gì đó bất trắc xảy ra."
"Vâng!"
Sau đó Lão Trương nhận lệnh rời đi.
"Cha, sao cha vẫn để cho Lão Trương dẫn người đến đó chứ?"
Uông Thiên Thanh cảm thấy rất khó hiểu hỏi.
"Đến lúc đó cha sẽ đi theo phía sau hắn, dùng tay hắn để tiêu diệt luôn đám người phản bội Uông gia của ta không phải sẽ bớt lo hay sao? Nếu như bọn họ không có cường giả, bị Lão Trương tiêu diệt, sau đó ta sẽ thuận tay ra tay giết chết hắn, chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Uông Dịch Dương hừ lạnh nói.
"Nhưng nếu... có một võ giả có thuộc tính không gian trong bọn họ thì sao."
"Không sao."
...
Ở chỗ khác, Diệp Thiên Dật mấy chục tỷ xong! Cảm giác thực sự quá sảng khoái khi kiếm được hàng chục tỷ.
"Này, ngươi đi đâu bây giờ?"
Thi Gia Nhất hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gãi đầu, sau đó nói: "Ta còn có việc phải làm, mọi người trở về trước đi."
Sau đó Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt ghét bỏ.
"Vậy ngươi tối nay không về nhà sao."
Bạch Hàn Tuyết liếc nhìn Thường Hi, không phải chứ?
Nếu hắn không về nhà vào buổi tối, hắn có thể làm được cái gì đó với cô gái có khí chất và ngoại hình xuất chúng như vậy hay sao? Ngẫm lại thì đúng là không có khả năng, không nên trách lầm hắn nữa, lúc nãy ở sòng bạc đã trách lầm hắn trong lòng rồi, nàng hẳn là vẫn chưa đủ tín nhiệm với Diệp Thiên Dật.
“Vậy thì chúng ta đi về đi.” Diệp Thiên Dật còn chưa trả lời, Bạch Hàn Tuyết đã lên tiếng trước rồi.
"Được rồi, bây giờ đi về đi."
"Chủ nhân papa nhớ về sớm nhé."
Tiểu Anh Vũ bị Mộ Thiên Tuyết kéo một tay, và tay còn lại của nàng vẫy vẫy với Diệp Thiên Dật.
“Ừ, ngày mai ta sẽ về.” Diệp Thiên Dật nói.
Haizzz, hắn đúng là tra nam mà.
Rồi bọn họ đi về.
Đôi mắt xinh đẹp của Thường Hi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mộ Thiên Tuyết cho đến khi nàng biến mất.
Nàng ấy thực sự thấy khó hiểu, tại sao nàng ấy lại thành ra thế này?
Nhưng nàng vẫn không phân biệt được đó là bạn hay thù, câu hỏi này nhất định phải hỏi Diệp Thiên Dật, quay về rồi hỏi, chuyện này quan trọng hơn.
"Bệ hạ, chúng ta đi tới nơi nào đó vắng người nào."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Thường Hi liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
Người đàn ông này quả thật là có kế hoạch gì đó mà!
Những gì hắn ta nói thực ra rất đơn giản, đến nơi không có người, để Uông gia dễ dàng ra tay! Hắn cũng nhìn ra Uông gia nhất định sẽ ra tay! Tất nhiên nàng đã đoán trước được điều này ngay từ khi bước vào, và điều này cũng nằm trong kế hoạch của nàng!
Nếu như Diệp Thiên Dật này tu luyện tốt, không làm được tướng quân thì làm quân sư của nàng cũng không tồi.
Ừm... Vậy thì tìm cơ hội hỏi xem hắn ta có bằng lòng không, dù sao nàng cũng có ý này.
"Đi thôi."
Sau đó Diệp Thiên Dật và Thường Hi đi về phía ngoại ô.
Diệp Thiên Dật thích loại cảm giác này, chỉ đi dạo với Thường Hi và nói chuyện, cảm giác thật tuyệt.
Tất nhiên nếu như không đi như thế này, mà đổi lại thành ở trên giường chắc chắn là càng tuyệt hơn nữa.
“Nữ hoàng Bệ hạ, hôm nay cảm thấy thế nào?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Thường Hi nói: "Không tồi, thú vị nhiều hơn so với mong đợi."
“Vậy sau này chúng ta thường xuyên ra ngoài chơi nhé.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Thường Hi dừng lại.
"Sau này hẵng nói."
Sau này……
Vài ngày sau, khi chuyện này xong xuôi, nàng định cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Diệp Thiên Dật, không muốn động lòng mà muốn dồn toàn bộ tinh lực cho Đế quốc.
Nàng luôn cho rằng thành Cửu Châu Thiên ngay dưới chân thiên tử, có rất nhiều người sẽ không dám làm gì quá đáng, vì vậy nàng không có dồn hết tâm trí để tìm hiểu những chuyện này, ít nhất nàng cảm thấy thành Cửu Châu Thiên thịnh vượng là đã cảm thấy rất tốt rồi, nhưng hôm nay lại thấy tiềm ẩn rất nhiều vấn đề, đã đến lúc phải chấn chỉnh một số gia tộc rồi!
Sau bao nhiêu năm yên bình, có lẽ họ đã hơi tự phụ!
Có bốn người đang bí mật theo dõi họ.
Vì Thường Hi đã là Thiên Đạo cảnh, đương nhiên nàng biết có người đang theo dõi họ, nên không cần đoán cũng biết đó là ai.
"Nhanh lên."
Thường Hi nói với Diệp Thiên Dật.
"Hả?"
Thường Hi sau đó nói: "Đã gần mười giờ rồi, còn chậm chạp nữa thì ngày hôm nay sẽ hết đấy."
Sau đó Diệp Thiên Dật nở một nụ cười tự mãn.
"Thì ra là Nữ hoàng Cửu Thiên lại vội vàng muốn cùng ta song tu như vậy."
Một luồng khí hất Diệp Thiên Dật sang một bên.
"Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, Bổn tôn chỉ đơn giản là vì trị liệu!"