Chương 295: Nữ hoàng Bệ Hạ, nhờ cả vào người đấy
Nghĩ đến cảnh tượng màn làm tình sáng nay với Diệp Thiên Dật, nàng liền tức giận, tối nay nhất định phải thêm một lần trước mười hai giờ, nếu không quá trình trị liệu sẽ bị gián đoạn.
“Không sao đâu, dù hết thời gian thì cũng có thể thử lại mà, dù sao thì bảy ngày nữa bệnh vẫn sẽ khỏi.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Thường Hi; "..."
Có một loại cảm giác muốn bóp chết hắn ngay bây giờ.
Xung quanh đã đủ trống trải và yên tĩnh, họ đang đợi những người trong bóng tối động thủ.
Đúng lúc này, bốn người khí thế ào ào lao tới, lập tức vây quanh hai người bọn họ.
Đám người Lão Trương còn không thèm che mặt nữa, bởi vì bọn họ lúc đi đã xác định giết chết những người này cho nên không cần thiết phải che mặt!
Lão Trương vốn còn hơi lo lắng, nhưng bọn họ lại nhìn thấy đoàn người tách ra, bên Diệp Thiên Dật chỉ có hai người, ở đây có bốn Thiên Tôn, còn có hắn là Thiên Tôn cảnh thập giai, cộng thêm người mà Gia chủ mang đến đang ẩn nấp trong bóng tối, cho nên hắn ta không lo lắng nữa.
Lão Trương đáng thương vẫn không biết mình thực chất là một con tốt thí đáng thương, không cần biết nhiệm vụ của hắn có hoàn thành hay không cũng sẽ bị Uông gia loại bỏ, biết làm sao được đây, chỉ có thể trách hắn đã giúp Uông Thiên Thanh chống lại Diệp Thiên Dật, nếu người hắn giúp đỡ không phải là Uông Thiên Thành, mà là một người khác của nhà họ Uông, người chết có lẽ sẽ là tên đó chứ không phải hắn, cho nên chỉ có thể trách vận mệnh của hắn không tốt mà thôi.
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
"Ồ, đây không phải là tiền bối đứng sau Uông Thiên Thanh trong sòng bạc Uông gia sao? Ý của ngươi là?"
Diệp Thiên Dật nhìn họ.
Lão Trương hừ lạnh một tiếng: "Cậu Diệp, ngươi chỉ có thể trách mình đã đoạt nhiều tiền như vậy từ Uông gia chủ mà thôi, nếu ngươi không tham lam như vậy, thì ngươi đã có thể sống thật tốt rồi."
Diệp Thiên Dật không khỏi bật cười.
"Đây là ý của gia chủ nhà các ngươi sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Thường Hi không nói vì nàng biết rằng Diệp Thiên Dật đang giúp nàng biết nhiều hơn về nhà họ Uông, hắn đang giúp nàng lên án Uông gia, thực ra điều đó là không cần thiết nhưng nàng cũng không nói ra, việc này chỉ có nàng biết.
"Sao ngươi không hoảng sợ? Là vì có cô gái bên cạnh sao? Chúng ta đã ở đây rồi, không ai trong các ngươi có thể sống sót được." Lão Trương lạnh lùng nói.
"Tại sao ta không hoảng sợ chứ? Đơn giản, là ta có ân tình với Nữ hoàng Cửu Thiên, ngươi dám đối đầu với ta, đó chính là bất kính với Nữ hoàng Cửu Thiên, là các ngươi không xem nàng ấy ra gì rồi, các ngươi dám động thủ với ta sao." Diệp Thiên Dật mỉm cười.
"Hahaha-"
Lão Trương không thể nhịn được cười khi nghe những lời của Diệp Thiên Dật.
"Nữ hoàng bệ hạ? Nàng đâu? Hả? Hahaha, lão phu giết ngươi ở đây, Nữ hoàng bệ hạ biết là ai làm sao? Ranh con vắt mũi chưa sạch mà đòi đấu với ta!" Lão Trương chế nhạo.
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai: "Vậy đây là ý của Uông gia chủ Uông Dịch Dương đúng không? Trước mặt mọi người thua ta mấy chục tỷ thua không nổi sao? Đây là phong cách của Uông gia sao?"
"Là ý của Uông gia chủ thì đã sao? Được thôi, ta cũng không nói nhảm với ngươi nữa, nhớ kỹ đây, kiếp sau ngươi cũng đừng dám như vậy nữa, có một số thế lực người như ngươi không nên khiêu khích đâu!"
Nói xong, khi thế của Lão Trương tăng vọt, một lực lượng đánh về phía Diệp Thiên Dật.
"Nữ hoàng bệ hạ, nhờ cả vào người đó."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Lão Trương: ???
Gì chứ? Hắn ta vừa nói cái gì?
Nữ hoàng bệ hạ sao?
Lão Trương nhìn Thường Hi.
Ầm --
Một sức mạnh ngút trời tung ra.
Diệp Thiên Dật thầm thở dài, đây là khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ!
Ở trong mắt Diệp Thiên Dật, Lão Trương này vô cùng đáng sợ, bao gồm cả ba người bên cạnh, nhưng trước mặt Thường Hỉ bọn họ lại nhỏ bé giống như con kiến!
"Cái gì chứ?"
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đó, đồng tử của bốn người bọn họ đột nhiên co rút lại!
Sức mạnh này...
Thiên Đạo cảnh sao?
Nàng ấy là ai? Nàng ấy là ai?
"Ya……"
Người kia còn chưa kịp nói xong, bốn người bọn họ lập tức hóa thành tro bụi.
Đối với Thường Hi, và thậm chí là Diệp Thiên Dật, những người này chết không luyến tiếc, nếu mình không giết hắn, vậy người chết rất có thể là mình.
Đồng tử của Uông Dịch Dương đang nấp trong bóng tối co rút đột ngột...
Thiên... Đạo cảnh!!
Sức mạnh này, sức mạnh này là...
Nữ hoàng Cửu Thiên!
Hắn đã từng nhìn thấy thực lực của Nữ hoàng Cửu Thiên, cho nên hắn biết đây là Nữ hoàng Cửu Thiên!
Ừng ực --
Uông Dịch Dương nuốt nước miếng, đến cả hai vị cường giả Thánh Quân cảnh của Uông gia ở bên cạnh cũng chậm rãi xoay người, chuẩn bị lặng lẽ rời đi...
Xoạt --
Trong phút chốc, hắn cảm thấy hai má trái phải bỗng nhiên nóng rực, Uông Dịch Dương nuốt nước miếng, đưa tay lên, đó là máu ...
Thình thịch--
Hai cường giả Thánh Quân cảnh hai bên ngã xuống đất không còn hơi thở.
"Ồ, đây không phải là Uông Gia chủ sao? Ngươi trốn ở trong bụi cỏ làm gì đấy? Ngươi là gia chủ của Uông gia, không nên trốn ở trong bụi cỏ đi tiểu tiểu, thật mất hình tượng."
Giọng nói khiêm tốn của Diệp Thiên Dật vang lên sau lưng hắn vào lúc này.
Ừng ực --
Sau đó Uông Dịch Dương xoay người lại trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Nữ hoàng Cửu Thiên đang đi tới cùng Diệp Thiên Dật.
Đúng vậy, ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của Thường Hi, và số ít người nhìn thấy gương mặt của nàng cũng đã chết.
"Bệ hạ, bệ hạ xin thứ tội."
Uông Dịch Dương không ngừng quỳ lạy.
"Uông Dịch Dương, ngươi thật to gan!"
Khí thế của Thường Hi bắt đầu khởi động, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Nữ hoàng bệ hạ, thần có tội, nhưng thần không biết người chính là Nữ hoàng bệ hạ, xin Nữ hoàng bệ hạ tha cho một mạng."
"Ngươi cho rằng bổn tôn đang nói chuyện này sao?"
Thường Hỉ lạnh lùng nói.
Uông Dịch Dương nuốt nước bọt ...