Chương 311: Ngươi đang uy hiếp ta?
Nắm đấm của Hoàng Nguyệt hơi nắm chặt, rồi miễn cưỡng buông ra.
Nàng bị một tên nhóc dọa nạt một cách vô liêm sỉ! Đây là điều mà cả đời nàng chưa bao giờ tưởng tượng được!
Đừng nói là một tên nhóc như thế này, bây giờ ngươi làm cho Tôn chủ của Tứ Đại Tiên Môn, không đúng, làm cho Lão tổ tông của bọn họ đến đi chăng nữa, xem thử bọn họ ở trước mặt nàng có phải kính cẩn lễ phép hay không, sau đó Hoàng Nguyệt sẽ nói chuyện với bọn họ với tư cách là một đế vương, đây mới là một kịch bản bình thường.
Mà bây giờ, một tên nhóc không chỉ lợi dụng nàng một cách vô liểm sỉ, thậm chí còn... không biết xấu hổ khi muốn cùng nàng làm chuyện ấy lần thứ hai!
Nhưng vẫn phải công nhận, Diệp Thiên Dật này quả thực là một người vô cùng đặc biệt, đã làm được những điều mà chỉ có thần có thể làm được, đồng thời xác nhận có đủ tư cách để vô sỉ như thế với nàng, khiến cho nàng bực bội mà lại không làm gì hắn được.
Cảm giác này rất kỳ lạ, một là cường giả hàng đầu đại lục ai gặp cũng phải kính nể, một là... tên rác rưởi, rồi tên rác rưởi ấy lại coi thường nàng ấy trước mặt một cường giả như vậy...
Ai nhìn thấy chuyện này chắc hẳn đều sẽ nảy sinh nghi ngờ nhân sinh, và nghi ngờ rằng đây có phải là Nguyệt Thần thật sự không?
"Hít--"
Hoàng Nguyệt hít sâu một hơi.
“Ngươi nghĩ gì cũng được.” Nàng bình tĩnh nói và bước ra ngoài.
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Ta đi nói cho Nữ hoàng bệ hạ."
Hoàng Nguyệt; "..."
"Đứng lại!"
Hoàng Nguyệt gọi Diệp Thiên Dật quay lại một lần nữa.
"Còn việc gì nữa à, Nguyệt Thần?"
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười gian xảo.
"Ngươi thật là quá to gan! Coi như bổn tôn trả lại nhân tình cho ngươi, những chuyện này sau này đến Nguyệt Thần cung hẵng nói."
Hoàng Nguyệt bất lực nói.
Bình tĩnh mà nghĩ lại, dù gì thì nàng cũng đã là người của hắn rồi, ân tình này còn chưa trả lại được, Diệp Thiên Dật này tiền đồ trong tương lai vô hạn, nghĩ đến đây, có lẽ nàng có thể chấp nhận một chút, ừm... Trước cứ cố gắng kéo dài thời gian cái đã, sau này lại tính, không chừng sau này nàng sẽ bế quan rất nhiều năm cũng không chừng.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Hắn cũng không nghĩ đêm nay có thể làm được gì, nhưng Hoàng Nguyệt đã nói như vậy, hehe, thế thì sau này hắn ta có một Nguyệt Thần làm hậu thuẫn vững chắc rồi!
“Vậy thì cảm ơn Nguyệt Thần.” Diệp Thiên Dật cười, rồi bước đi.
Hoàng Nguyệt liếc nhìn bóng lưng của Diệp Thiên Dật, lông mày khẽ cau lại.
Quái lạ, hắn ta đang đi vào phòng ngủ của Thường Hi?
Thường Hi đã thay quần áo, thấy Diệp Thiên Dật đang đi tới được nửa đường, gương mặt nàng trở nên lạnh giá.
"Hỗn trướng!"
Thường Hi lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: "..."
“Ngươi không có nói gì lung tung đấy chứ?” Thường Hi lạnh lùng hỏi khi đến gần Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Không biết tại sao, tự nhiên hôm nay lại không sợ nàng, nhưng mà hôm nay không sợ, có thể là ngày mai sẽ lại sợ.
Hai người phụ nữ này thật là thú vị, để không bị người kia chê cười, thậm chí sẵn sàng bị Diệp Thiên Dật chiếm tiệc nghi, đỉnh thật! Mấu chốt là bọn họ đều có một điểm chung, không thể giết chết Diệp Thiên Dật, nếu là người khác, kẻ bất kính với họ như vậy thì đã ăn giỗ mấy lần rồi ấy chứ.
Thường Hi hơi thu liễm khí thế của mình.
"Coi như ngươi hiểu chuyện."
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, sau đó đi theo sau lưng Thường Hi, nói: "Nữ hoàng bệ hạ, nếu ta nói với Nguyệt Thần tiền bối, ngươi sẽ rất xấu hổ đúng không?"
"Không được nói!"
"Ồ, vậy những lần sau Nữ hoàng phải cho ta hôn trong lúc song tu nhé."
Diệp Thiên Dật cảm thấy thật phục với độ dày của cái bản mặt mình!
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Khí thế của Thường Hi lại bùng phát.
Sau đó, nàng miễn cưỡng nhẫn nhịn, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình xuống.
"Chuyện sau này sau này hẵng nói, đừng có mà mặt dày như vậy!"
Diệp Thiên Dật nhún vai gật đầu: "Được thôi... à, chuyện này... Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ đã là mười một giờ, xem ra... hôm nay còn một tiếng nữa là trễ rồi, không lẽ phải làm lại bảy ngày nữa sao, như thế có được không? Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. "
Sau đó Diệp Thiên Dật tỏ vẻ tiếc nuối.
Thường Hi loạng choạng.
Đúng vậy, điều bất lực là những gì Diệp Thiên Dật nói là đúng, và điều khiến nàng càng tức giận hơn là hắn đang cố tình.
"Ngươi trở về đi, chuyện này sau này rồi nói, ta cùng nàng ấy gặp nhau một chút."
“Được, vậy ta về trước.” Diệp Thiên Dật nhún vai.
Có vẻ như tối nay không nhận được gì, nhưng thực ra hắn đã nhận được rất nhiều.
"Vài ngày nữa có thể bổn tôn sẽ tổ chức đại hội quần hùng, tập trung thảo luận giữa các tài năng trẻ, luận văn, luận đạo, luận võ, lúc đó ngươi hãy đến giúp ta."
Thường Hi nói xong thì bước ra ngoài.
"Ta sao?"
Thường Hi gật đầu; "Mặc dù thực lực của ngươi rất yếu, nhưng ngươi rất giỏi ở những khía cạnh khác, ngươi có thể sẽ không là gì trước mặt những thiên tài kia, nhưng ít nhất sẽ không quá xấu hổ đâu, tất cả những gì ta có thể mang đến ngoại trừ ngươi ra thì chỉ có Tiểu Nhu, nàng ấy còn nhỏ quá nên chắc chắn không chịu được áp lực lớn như vậy.”
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Được thôi."
Sau đó Diệp Thiên Dật hài lòng rời đi! Hoàng Nguyệt này, đường đường là Nguyệt Thần, bị Diệp Thiên Dật ăn sạch sẽ, nếu hai người này tiếp tục thà chết cũng phải giữ sĩ diện như vậy, thì cái thóp này có thể bị Diệp Thiên Dật nắm chắc rồi!! Kakaka.
"Hắn đi rồi sao?"
Hoàng Nguyệt nhìn hắn rời đi nhàn nhạt nói một câu.
"Uh, chỉ đến kiểm tra qua cho ta thôi rồi đi ngay, không có chuyện gì xảy ra cả, ngươi có vẻ đối với hắn khá đặc biệt. "
Thường Hi đứng bên cạnh Hoàng Nguyệt, hai người cùng nhau hóng gió.
"Có sao?” Hoàng Nguyệt hốt hoảng, bị nàng ấy phát hiện rồi sao?
“Cảm nhận thôi.” Thường Hi cũng không quan tâm lắm, làm sao nàng ấy có thể nghĩ được rằng họ cũng có mối quan hệ đó cơ chứ?
"Vậy thì ngươi và hắn cũng rất đặc biệt, bổn tôn cảm thấy được hắn càng ngày càng giống với người đàn ông của Nữ hoàng đây."
Khóe miệng Hoàng Nguyệt hơi nhếch lên nhìn Thường Hi.
Thường Hi vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.