Chương 310: Ta nhớ ngươi
Thường Hi thực sự muốn bóp chết Diệp Thiên Dật!! Nhưng nàng vẫn phải cố giữ sĩ diện!
Sau khi Diệp Thiên Dật thu tay lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồ khốn! Đợi đến lúc Hoàng Nguyệt đi rồi, nàng phải nghiêm khắc dạy dỗ hắn mới được!
Hắn ta thế mà dám...
Diệp Thiên Dật thích muốn chết! Dù đang kề cận với nguy hiểm, nhưng hắn cũng vẫn cứ cảm thấy chuyện này thật là kích thích!
Hoàng Nguyệt nhìn Thường Hi hơi nhíu mày, cười nói: "Bị thương do hàn lực, cho nên thỉnh thoảng sẽ cảm thấy lạnh đến mức thân thể run lên đúng không?"
Thường Hi cũng chỉ đành gật gật đầu.
"Trên đại lục này có rất nhiều cường giả mà họ không có cách gì khả thi cả sao?"
"Ừ... nhưng tên... à cậu Diệp nói hắn có cách trị được, vậy nên ta mới muốn mới hắn tới để bàn bạc kĩ hơn về chuyện này." Thường Hi nói.
Hoàng Nguyệt liếc nhìn Diệp Thiên Dật, và vô cùng ngạc nhiên, rất nhiều cường quốc ở đại lục đều không có cách nào, thế mà hắn lại có cách sao! Thật đúng là không đơn giản.
"Nguyệt Thần đại nhân, ta nghĩ có thể ngươi cũng có chứng bệnh ẩn gì đấy đấy."
Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Nguyệt và nói.
Lông mày Hoàng Nguyệt khẽ cau lại.
Nàng mắc bệnh gì sao? Tuyệt đối không thể, hắn đang muốn làm gì đây?
"Tại sao cậu Diệp lại nói vậy? Bổn tôn có bệnh cũ gì mà bản thân lại không biết hay sao, không phiền cậu Diệp phải nhọc lòng." Trực giác của Hoàng Nguyệt cho biết, con người này rất kỳ quái.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không, không, có một số chứng bệnh có thể khó phát hiện, hay là để ta mắt mạch cho Nguyệt Thần thử đi.” Nói xong, Diệp Thiên Dật đứng dậy đi tới bên cạnh Hoàng Nguyệt ngồi xuống.
Thường Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng khép hai chân lại.
Hoàng Nguyệt cũng mắc bệnh gì sao?
Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, dù sao thì nàng cũng biết Hoàng Nguyệt đã trải qua những chuyện gì.
Mặc dù nội tâm Hoàng Nguyệt đang suy nghĩ đủ thứ, nhưng nàng biểu lộ ra vẫn rất thờ ơ.
"Vậy được, vậy ngươi có thể xem qua."
Sau đó Hoàng Nguyệt đưa tay ra, và Diệp Thiên Dật đặt tay lên vị trí mạch đập của nàng.
"Chắc là ta nhìn nhầm rồi, Nguyệt Thần tiền bối không bị gì cả.” Diệp Thiên Dật nói.
Mục đích của hắn là đến gần Hoàng Nguyệt một cách tự nhiên.
Đã chiếm được tiện nghi của Thường Hi rồi, thì phải đến lượt Hoàng Nguyệt chứ nhỉ!
Hoàng Nguyệt cũng đã từng có quan hệ với hắn rồi, nhưng chắc chắn Diệp Thiên Dật sẽ không đi quá xa, bởi vì Thường Hi vẫn khá đặc biệt hơn, nhưng Hoàng Nguyệt... có thể chiếm một chút tiện nghi cũng không tệ đúng không nào?
Đume! Quá đã! Nguyệt Thần, Nữ hoàng, cao thủ hàng đầu của đại lục, và hắn là Diệp Thiên Dật, tên cặn bã, nhưng hắn đã tạo nên lịch sử mà trước đây chưa từng có! Hoàn toàn không có người thứ hai làm được!
“Để ta rót rượu cho Nguyệt Thần tiền bối.” Diệp Thiên Dật rót cho nàng một ly rượu rồi tự nhiên ngồi bên cạnh nàng.
Thường Hi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng Diệp Thiên Dật đến chỗ của Hoàng Nguyệt ngược lại là một điều tốt.
"Mặc dù số lượng cường giả của phe ta tương đối ít, ta dự định sẽ triệu tập một nhóm quần hùng trong vài ngày nữa, tập hợp tất cả các lực lượng có thể trở thành đồng minh của ta lại đây để xem thử có cách nào không."
Thường Hi dần trở lại bình thường, nhìn Hoàng Nguyệt và nói.
"Thiên Đạo cảnh e rằng khó có thể hội tụ được, Tứ Đại Tiên Môn, Nguyệt Thần cung tương đối đặc thù, không thể giúp được gì cho ngươi, còn Tam Đại Tiên Môn kia cũng cực kỳ khó khăn, mục tiêu tốt nhất chính là những Đế quốc lớn... khác." Đôi mày của Hoàng Nguyệt đột nhiên chau lại.
Tay của Diệp Thiên Dật lại đang đặt trên đùi nàng!?
Quá láo xược!
Ngay lúc đó, nàng muốn tát hắn một phát lật mặt, nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi đành phải kiềm chế lại.
Đối với Hoàng Nguyệt, Diệp Thiên Dật không dám làm càn như vậy, nàng không mặc váy, Diệp Thiên Dật chỉ có thể làm như thế này thôi, nhưng cũng đã siêu cấp thỏa mãn rồi.
Thường Hi đang tập trung nói chuyện với Hoàng Nguyệt.
“Đúng là như vậy, nhưng các Đế quốc khác có lẽ còn khó hơn so với các Tiên Môn, vì có thể nổ ra cuộc đại chiến giữa các Đế quốc với nhau bất cứ lúc nào, thật sự là không được, nợ một chút nhân tình cũng được, tóm lại còn hơn là để mất Đế quốc Cửu Châu vào tay của phản tặc."
Đôi bàn tay của Diệp Thiên Dật du tẩu trên đùi của Hoàng Nguyệt, cách cả lớp quần, nhưng cũng thật thỏa mãn rồi.
Hoàng Nguyệt cảm thấy rạo rực khắp người, nàng đang cố gắng chịu đựng!
“Hmmm.” Sau đó Hoàng Nguyệt đứng lên, và Diệp Thiên Dật phải đặt tay xuống.
“Định về sao?” Thường Hi hỏi.
Mặc dù rất không muốn nàng quay về, nhưng càng ngày càng gần đến mười hai giờ...
Hoàng Nguyệt nhìn Thường Hi, khóe miệng giật giật: "Nữ hoàng bệ hạ có chuyện gấp sao? Ta đã nhiều năm không gặp, ngươi nóng lòng muốn đuổi bổn tôn đi về thế sao?"
"Không phải, ta chỉ là hỏi ý kiến của ngươi thôi, đã nhiều năm không gặp, làm sao lại muốn ngươi về vội như thế được? Còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi."
"Thôi được rồi, cũng vừa vặn là mấy ngay nay không có việc gì lớn, ngươi không phải muốn triệu tập đại hội quần hùng sao? Vậy ta sẽ đi cùng ngươi đến đó, nhân tiện, ta cũng muốn xem thử, cường giả của ngàn năm sau, lúc này trông sẽ như thế nào."
Hoàng Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Được rồi, ta về phòng trước."
"Về phòng làm gì chứ?"
Hoàng Nguyệt hỏi một cách khó hiểu.
"Ừm... có một vài thứ muốn đem cho ngươi."
Trên thực tế, điều quan trọng nhất là nàng muốn trở về phòng để thay một...
"Được thôi."
Sau đó Thường Hi hơi hơi phóng thích lực lượng, tẩy vết nước ở trên ghế đi, sau đó đi ngang qua bọn họ, âm thầm cho Diệp Thiên Dật một ánh mắt, ý tứ của ánh mắt rất rõ ràng, ngươi đừng có mà nói lung tung, nếu dám nói lung tung thì sẽ chết một cách rất khó coi đấy!
Chỉ cần hắn không nói nhảm, việc xảy ra vừa rồi nàng có thể tha thứ cho hắn.
Hoàng Nguyệt cúi đầu nhìn lướt qua mỗi bước đi của Thường Hi, có một số dấu giày bị in lên, và dấu giày là dấu nước...
Diệp Thiên Dật sợ hãi, lúc đó hắn ta lo gan lắm mà, lúc này hắn ta mới sợ hãi.
“Căn bệnh này xem ra không đơn giản, hàn lực ăn mòn cơ thể nàng, thậm chí biến thành cả vết nước.” Hoàng Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Đừng tưởng rằng ngươi giúp bổn tôn sống lại thì muốn làm gì thì làm!"
"Bà chị ơi, ít ra chúng ta cũng đã từng… như vậy rồi... động chạm tí cũng có gì đâu nào."
"Nếu còn tái phạm lần sau ngươi sẽ chết!"
Hoàng Nguyệt lạnh lùng nói.
"Ồ, vậy ta sẽ nói với Nữ hoàng bệ hạ rằng ngươi sẽ giết ta, ta phục sinh ngươi mà còn muốn giết ta, thậm chí ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi, ngươi không muốn báo ân thì thôi, còn muốn giết ta!"
Diệp Thiên Dật nói xong thì đi ra ngoài!
"Chờ đã!"
Hoàng Nguyệt ngăn Diệp Thiên Dật lại.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Hoàng Nguyệt bất lực nhìn Diệp Thiên Dật.
Cảm kích, lưu luyến chắc là cũng có chút... còn giết hắn ta... thật sự không thể.
Diệp Thiên Dật khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó xoay người, vẻ mặt vô tội trong nháy mắt, nhún vai nói: "Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ là nhớ ngươi thôi."
Hoàng Nguyệt; "..."
"Đừng có lời ngon tiếng ngọt, ta và ngươi không phải người cùng một thế giới, cho nên đừng có mơ tưởng nữa."
“Vậy thì ngươi đã lấy đi sự trong trắng của ta mà lại không chịu trách nhiệm hay sao?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Hoàng Nguyệt: ???
"Chuyện giữa ngươi và ta, bổn tôn không muốn người thứ ba biết, ngươi muốn bảo vật gì, nổn tôn đều cho ngươi, nhưng nếu nói cho kẻ thứ ba, ngươi sẽ chết một cách rất khó coi đấy!"
Hoàng Nguyệt nói xong lạnh lùng đi ra ngoài.
“Ta không muốn gì cả, ta chỉ là nhớ ngươi thôi.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Cơ thế mềm mại Hoàng Nguyệt hơi khựng lại.
"Ta làm chuyện của ta, ngươi có giết ta hay không là chuyện của ngươi, dù sao ta cũng không quan tâm, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."
Hoàng Nguyệt: "..."