Chương 319: Ngươi có giận không?
Diệp Thiên Dật bất lực thở dài.
Bất lực thật!
Những cô gái khác trong Học viện không thể cưỡng lại sự cám dỗ của khuôn mặt này, tại sao đến cả Liễu Thiển Thiển, Tử Yên Nhiên, Thi Gia Nhất và những người khác đều không thể chịu đựng được? Quên bọn họ đi, bây giờ ngay cả Liễu Khuynh Ngữ cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của gương mặt này của hắn sao, còn chủ động tới mời mình nữa?
Haizzz……
Diệp Thiên Dật thực sự thở dài trong lòng.
Nếu ngày mai hắn tỉnh lại, sắc đẹp của hắn có thể giảm xuống một chút thì tốt rồi, hắn sẽ không sống mệt mỏi như vậy, đi đâu cũng không bị đám con trai kia nhắm tới.
"Vậy thì đến đây."
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy, vòng tay qua và nhẹ nhàng ôm lấy eo Liễu Khuynh Ngữ.
Răng rắc--
Khoảnh khắc đó, mọi người dường như nghe được âm thành trái tim của vô số người đã tan vỡ!
"Ahhhhh! Buông ra! Buông ra, aaaaaaa..."
"Tim ta đau quá man! Ta đến bữa tiệc với một tâm trạng rất vui vẻ, ta ở đây để xem các người đẹp, không phải để chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim ta tan nát thế này!! Không phải để xem Diệp Thiên Dật kia ra oai!"
"CMN chứ! Không ai có thể xử tên Diệp Thiên Dật này sao? Tại sao tất cả các cô gái đều thích vây quanh! Ta khóc đây!"
"..."
Diệp Thiên Dật và Liễu Khuynh Ngữ, khuôn mặt đỏ bừng, đang đung đưa trên sàn nhảy, cảm thấy vô số ánh mắt xung quanh đang cố gắng giết hắn ta, và Diệp Thiên Dật không hiểu sao lại muốn làm cho cảm giác này của bọn họ càng mãnh liệt hơn chút nữa. A... thật thoải mái, thật thoải mái.
"Xin lỗi, ta chưa bao giờ khiêu vũ, vì vậy có lẽ nó sẽ hơi khó."
Động tác của Liễu Khuynh Ngữ cũng có chút cứng ngắc, nhưng dù có cứng hay không thì nàng đứng ở đó cũng đẹp, người khác được chạm vào nàng một chút thôi cũng khiến những người khác phải ghen tị, huống chi Diệp Thiên Dật còn ôm eo nàng.
"Không sao, chỉ cần ngươi thơm là đủ rồi."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Khuynh Ngữ lại đột nhiên ửng hồng.
Điều này nghe có vẻ không có gì, nhưng chắc chắn tốt hơn gấp vạn lần khen nàng ấy xinh đẹp, hơn nữa đối với sắc đẹp của nàng, tuyệt đối không có người đàn ông nào khen nàng ấy thơm trước mặt nàng.
"Cảm ơn ngươi……"
"Đúng rồi, nhân tiện hỏi ngươi một chút, lát nữa những người ở hậu viện của ngươi có hoạt động gì không?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Liễu Khuynh Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không có chuyện gì, có lẽ mọi người ở hậu viện đều rất ưu tú, có võ giả thuộc tính khác nhau, có thể lúc đó sẽ có một phân đoạn tương tự như triển lãm sức mạnh đấy, mục đích của học viện là cho sinh viên năm nhất và những người khác biết khả năng giảng dạy của học viện xuất sắc như thế nào. "
"Ra là như vậy."
"Anh Diệp có thể đi tới hậu viện thử xem, linh lực thiên địa vô cùng cường đại, với tài năng của anh Diệp, đoán chừng không bao lâu nữa có thể tiến tới cảnh giới Pháp tắc cảnh đó."
Liễu Khuynh Ngữ nhẹ giọng nói, sau đó khẽ cắn môi.
Tay Diệp Thiên Dật đang ôm eo nàng, nhưng hiện tại lại đang không ngừng xoa nắn, cảm giác có chút là lạ.
"Mẹ kiếp! Tay của Diệp Thiên Dật... Tay của Diệp Thiên Dật!"
Dù gì thì đây cũng là trước mắt công chúng, tay của Diệp Thiên Dật công khai ôm lấy eo của nàng ấy, còn nhân tiện xoa xoa sờ sờ nữa, khác hẳn với khiêu vũ bình thường! Diệp Thiên Dật đang lợi dụng để đụng chạm nàng!
"Nhưng... Liễu Khuynh Ngữ không có nói gì sao? Trời ạ! Aaa! Ta khóc đây!"
"..."
Hai mắt Tần Hoài Sinh đột nhiên đỏ ngầu!
Hắn không thể chịu đựng được, hắn không thể chịu đựng được nữa, nhưng lý trí nói với hắn rằng hắn phải cố chịu đựng.
"Đồ lưu manh!"
Họa Thủy ở ngay bên cạnh, liền nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy cảnh này!
Đúng là mấy tên đàn ông này không thể nào chung thủy được mà, Bạch Hàn Tuyết này đang ở bên cạnh hắn, mà hắn cũng không biết tém tém lại! Dù đàn ông trên đời này quả thực có thể có năm thê bảy thiếp, nhưng đã có một cô bạn gái xinh đẹp như nữ Bạch Hàn Tuyết, hắn vẫn...
Đệt!
"Đừng ngăn cản ta! Đừng ngăn ta! Ta phải giết hắn!"
Có một người không chịu nổi nữa muốn xông lên!
"Có ai ngăn cản đâu chứ, ngươi đi đi."
Người đó: ???
"Cô Liễu."
"Hả?"
Liễu Khuynh Ngữ nhìn Diệp Thiên Dật với đôi mắt xinh đẹp.
“Tối nay ngươi có rảnh không?” Diệp Thiên Dật nhẹ giọng hỏi.
"Có……"
"Vậy chúng ta sẽ đi ăn uống và vui vẻ cùng nhau sau buổi dạ hội được chứ, chỉ có hai chúng ta."
Diệp Thiên Dật nói với Liễu Khuynh Ngữ với một giọng điệu cực kỳ mờ ám.
Vào lúc đó, đầu óc của Liễu Khuynh Ngữ trống rỗng.
Mặc dù nàng chưa yêu ai bao giờ, nhưng bây giờ bàn tay của Diệp Thiên Dật, lời nói của hắn, giọng điệu của hắn, hắn ta muốn...
Không biết tại sao, Diệp Thiên Dật lại cảm thấy mối quan hệ của hắn và Liễu Khuynh Ngữ có vẻ khá tốt, mặc dù tiếp xúc có thể không nhiều nhưng hắn cảm thấy độ hảo cảm của Liễu Khuynh Ngữ dành cho mình chắc chắn là không thấp.
Woaaa! Hắn ta thực sự đã trở thành một tên tra nam thật rồi sao? Lại còn là loại tra nam trơ trẽn nữa chứ.
"Anh... anh Diệp... Ta... ta muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Liễu Khuynh Ngữ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Mặc dù có duyên với Diệp Thiên Dật, nhưng nàng lại khó có thể chấp nhận chuyện này quá nhanh như vậy.
"Thôi được, vậy ta sẽ dìu ngươi."
Sau đó Diệp Thiên Dật dắt Liễu Khuynh Ngữ và bước xuống.
"Xin lỗi..."
Liễu Khuynh Ngữ nhẹ giọng nói, sau khi nói xong, nhịp tim đập thình thịch nhanh hơn, sau đó nhanh chóng bước đi.
Nàng không biết thích là cảm giác như thế nào, nhưng nàng biết mình có tình cảm nhiều với Diệp Thiên Dật, trước khi gặp hắn ta, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gần gũi và thân thiết với một người đàn ông như vậy, nàng có thể hiểu nội tâm bản thân một chút rồi, nhưng khó có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn.
Tần Hoài Sinh nhìn thấy lúc đó Nhậm Hiên đối xử với Diệp Thiên Dật như thế nào, hắn ta không bị tổn thất gì, nhưng Nhậm Hiên bị tổn thất, vì vậy hắn ta sẽ không ngu ngốc mà cảnh cáo Diệp Thiên Dật vào lúc này!
"Tiểu Hàn Tuyết..." Diệp Thiên Dật mỉm cười và đến gần Bạch Hàn Tuyết.
“Sao vậy?” Bạch Hàn Tuyết hỏi.
"Ngươi có giận không?"