Chương 342: Tầng thứ mười một, Cửu Dương Tuyệt Lôi.
“Không sao đâu, ta muốn thử xem.” Diệp Thiên Dật nói.
"Quay lại nhanh!"
Tịch Thiên Vũ vội vàng đuổi theo Diệp Thiên Dật và nắm lấy cánh tay của hắn.
Diệp Thiên Dật liếc xuống cánh tay đang bị nắm của mình.
"Ngươi muốn chiệm tiện nghi của ta à?"
Tịch Thiên Vũ: "……"
"Ta cũng không muốn quan tâm đến ngươi, nhưng vì ngươi đã cứu Tiểu Nhu và là ân nhân của Nữ hoàng. Thế nên ta phải đảm bảo an toàn cho ngươi!"
"Ồ?"
Diệp Thiên Dật mỉm cười nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tịch Thiên Vũ, sau đó đưa tay véo chiếc cằm thanh tú của nàng.
Tịch Thiên Vũ cau mày.
"Vậy ngươi hôn ta đi, nếu làm vậy ta sẽ không đi lên đó nữa."
Diệp Thiên Dật cười cười nói.
"Ngươi!!"
Tịch Thiên Vũ cắn chặt hàm răng của mình, cơ thể mềm mại của nàng bỗng dưng rạo rực, nhưng điều đó đã bị nàng thu lại ngay lập tức.
Nàng đang rất tức giận!
Chết hay không là chuyện của hắn, nhưng nàng không thể để hắn chết! Người này nhất định muốn đi chết, đang muốn chọc tức nàng sao?
"Đồ ngốc!"
Tịch Thiên Vũ nghiến răng hét vào mặt hắn.
Nàng thề, cả đời này nàng chưa từng nói ra hai chữ này! Nàng chỉ nghe thấy từ miệng những người con trai khác, nhưng bây giờ thì nàng không thể nào kiềm chế được mà muốn chửi ầm lên.
Diệp Thiên Dật: "..."
Diệp Thiên Dật bị một người phụ nữ mắng vào mặt như vậy làm cho hắn sững sờ! Đủ để thấy Tịch Thiên Vũ đã tức điên đến nhường nào.
"Giờ có làm hay không?"
Diệp Thiên Dật dùng ngón tay cái xoa xoa chiếc cằm mịn màng của nàng.
"Thôi quên đi!"
Sau đó hắn buông chiếc cằm của nàng ra, tiếp tục đi lên.
Không có cách nào khác, có lẽ đây chính là đàn ông đi!
Ai cũng muốn người phụ nữ xinh đẹp này, có lẽ là Tiểu Hàn Tuyết rời đi nên Diệp Thiên Dật lại càng muốn làm càn, thuận tiện có thể dùng sự vô sỉ của mình để chiếm một chút tiện nghi của Tịch Thiên Vũ. Nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi, còn chuyện có bị Tịch Thiên Vũ ghi hận hay không thì hắn cũng không quan tâm lắm, đằng nào cũng chiếm được tiện nghì rồi, ngươi có hận thì cứ hận đi, cùng lắm thì lại có thêm một người bạn gái thôi, he he.
Tất nhiên Diệp Thiên Dật biết vì sao Tịch Thiên Vũ quan tâm đến hắn ta, bởi vì Thường Hi nên nàng mới làm vậy.
Ừm……
Tuyệt!
"Ta hôn là được chứ gì!"
Tịch Thiên Vũ tức giận nghiến chặt hàn răng của mình nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Nàng đang rất tức giận! Người này đúng là không biết xấu hổ! Nàng chỉ nói với Diệp Thiên Dật là không được đâm đầu vào chỗ chết, thế quái nào hắn bắt nàng phải hôn hắn để hắn ta không đi lên đó nữa?! Thế giới này bị đảo lộn từ khi nào vậy!?
Nhưng không có cách nào khác, nàng là người có ơn thì nhất định phải báo đáp, hắn là ân nhân của Thường Hi, cho nên hắn yêu cầu bất cứ thứ gì, kể cả là mạng sống của chính mình, nàng cũng nguyện ý!
Sau đó, Tịch Thiên Vũ nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run lên, điều đó chứng tỏ tâm trạng của nàng đang náo loạn. Đôi môi nhỏ nhắn áp sát lại gần môi của Diệp Thiên Dật, nhưng hắn ta đã lùi lại một bước.
Tịch Thiên Vũ mở to đôi mắt tỏ vẻ đầy ngạc nhiên.
"Ta muốn thay đổi yêu cầu, ở với ta một đêm đi."
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Đume! Cảm giác vô sỉ thật là sảng khoái!
"Ngươi!!"
Tịch Thiên Vũ nghiến chặt răng!
"Ta đồng ý! Giờ ngươi có thể quay lại được chưa?"
Nàng lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
Thật à! Điều này cũng chấp nhận được luôn?
"Được rồi, không đùa với ngươi nữa, đừng lo lắng, ta biết nó nguy hiểm như thế nào, nhưng ta không phải là người ngốc. Ta sẽ không để bản thân chết một cách ngớ ngẩn dâu. Ta hiểu rõ bản thân mình, đừng lo lắng, ta không điên đến mức mà đâm đầu vào chỗ chết khi chưa có lí do."
Diệp Thiên Dật thuyết phục nàng.
Tịch Thiên Vũ cau mày.
Nhưng nàng biết nó đáng sợ như thế nào! Phó viện trưởng còn không dám đi, tại sao hắn nhất định phải đi?
"Đó chính là tầng thứ mười một nơi phong ấn Cửu Dương Tuyệt Lôi, sức hủy diệt của Cửu Dương Tuyệt Lôi là mạnh nhất thiên hạ! Chỉ có viện trưởng mới có thể luyện đến tầng mười một! Ngươi không thể nào chịu được đâu." Tịch Thiên Vũ nói.
"Ta biết, ta không phải đồ ngốc! Ngươi đi xuống tầng chín đi, ta đi thử xem."
Tịch Thiên Vũ bất lực đứng đó khi nghe hết câu nói của Diệp Thiên Dật.
Đúng thật là hắn ta không phải là một kẻ ngốc! Nhưng những gì hắn đang làm không khác gì đang nói hắn là một kẻ rất ngốc. Những thứ mà hắn làm đều ngoài sức tưởng tượng của nàng, và nó không nhất thiết có nghĩa là Diệp Thiên Dật không thể làm được...
"Nhớ cẩn thận, nếu ngươi chết, ta sẽ không biết phải giải thích thế nào với Nữ hoàng.."
Tịch Thiên Vũ nhíu mày đầy bất lực nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn thật sự muốn đi lên đó sao?
"Cám ơn ngươi đã hiểu, giờ thì ngươi lui lại đi!"
Nói xong, Diệp Thiên Dật bước tới, lấy tay nắm lấy sợi xích sắt, ngọn lửa bùng lên, sợi xích sắt màu đỏ bị Diệp Thiên Dật kéo thành từng mảnh nhỏ. Sau đó hắn ta mở cửa và lao vào!
Cánh cửa này rất đặc biệt, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không thể đứng ở đây lâu như vậy, tuy rằng chỉ mở cửa ra trong chốc lát, nhưng sức mạnh của sấm sét tăng đột biến khiến sắc mặt của Tịch Thiên Vũ thay đổi rất lớn!
Ngay sau đó, toàn bộ tòa tháp nổ tung!
Tịch Thiên Vũ lao xuống thật nhanh! Tầng bảy, tầng sáu, tầng năm và những người khác cũng bỏ chạy sau khi cảm nhận được nó.
Sau vụ nổ đầy chấn động đó, mọi thứ đều im lặng như tờ. Cho dù Diệp Thiên Dật có chết ở tầng mười một, thì bây giờ Tịch Thiên Vũ cũng không thể biết được!
Nàng cắn chặt răng!
Thôi rồi!
Ngay lúc hắn vừa mở cửa, sức mạnh đó đã khiến nàng sợ hãi, nhưng Diệp Thiên Dật đối mặt với sức mạnh tuyệt đối này, hắn sẽ làm gì?
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, viện trưởng của học viện Cửu Châu Thánh mở mắt.
"Không tốt!"
Đúng lúc này, mọi người ở hậu viện đều đã rời khỏi Thiên Lôi Tháp, đứng ở bên ngoài nhìn tác phẩm trên đỉnh Thiên Lôi Tháp, tất cả đều ngẩn ra!
"Chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra!? Tại sao sấm sét của tầng thứ mười một lại đột ngột bùng nổ thế?"
Tần Hoài Sinh kinh ngạc hỏi.
Tất cả những người lúc nãy cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra.