Chương 354: Ngươi cho các nàng ăn, vì sao không cho ta ăn?
Phanh--
Hà Chấn Nam một chân trực tiếp đá vào chỗ nhạy cảm của Tiêu Thập Tam.
"Aowwwww--"
Cú đá của Thiên Tôn cảnh mới mạnh mẽ tới mức nào chứ.
Hà Chấn Nam mắt sáng lên.
“Đúng vậy, sớm đánh vào chỗ đó ngươi đã sớm thắng rồi!”
Xoát-
Thuận thế, Hà Chấn Nam lấy lực lượng cảnh giới cao hơn Tiêu Thập Tam, một kiếm đâm vào tim hắn, cơ thể Tiêu Thập Tam ngã xuống.
“Đồ kiến hôi!”
Hà Chấn Nam lạnh lùng đáp xuống bên cạnh xác chết của hắn.
“Hay lắm!!”
Đám đông xung quanh vỗ tay.
“Diệp Thiên Dật!”
Hà Chấn Nam chỉ vào Diệp Thiên Dật, sau đó tức giận nói: “Ngươi đừng có ngang ngược, chỉ cần ngươi dám bước ra khỏi thành Cửu Châu Thiên một bước, ngươi tất phải chết không nghi ngờ!”
Diệp Thiên Dật cắn một miếng thịt đầu heo, sau đó cười: “Há, ta biết rồi, vậy thì... cái xác này phiền ngươi xử lý một chút, tránh ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị."
"Ngươi!"
Hà Chấn Nam nắm chặt tay; "Người đâu, xử lý sạch sẽ thi thể của hắn đi!"
Sau đó Hà Chấn Nam chỉ vào những người xung quanh giận dữ nói:" Tất cả các ngươi nhớ rõ đây, Linh Kiếm phái ngay tại chỗ này, muốn giết Diệp Thiên Dật, mượn tay Nữ hoàng Cửu Thiên trừ khử người Linh Kiếm phái ta, đến một tên bản tôn giết một tên!"
"Thật ngoan."
Diệp Thiên Dật cười một tiếng.
“Con mẹ ngươi!”
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật hỏi: “Không cần giết sao?”
Diệp Thiên Dật cười: “Bọn họ bây giờ nhưng là hộ vệ trung thành của chúng ta, giết làm gì? Phí lắm.”
“Òh.”
Sau đó là hai người quay về phòng ăn tiếp tục ăn cơm.
"Đúng rồi."
“Hả?” Diệp Thiên Dật nghi hoặc nhìn Mộ Thiên Tuyết.
"Cái thứ màu trắng trên giường Hàn Tuyết là cái gì vậy? Có phải giống với cái bánh kem ngươi cho ta hay không? Mùi vị giống nhau, nhưng ăn vào lại hoàn toàn không giống."
Mộ Thiên Tuyết nhàn nhạt hỏi.
Lạch cạch -
Đôi đũa trong tay Diệp Thiên Dật rơi trên bàn.
Ừng ực—
Hắn nuốt nước bọt nhìn Mộ Thiên Tuyết.
“Ngươi… ngươi ngươi ăn thử?”
Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết với vẻ mặt choáng váng và sợ hãi.
"Không thể ăn sao? Ta ngửi thấy mùi vị giống nhau, thấy tò mò nên nếm thử một chút."
Mộ Thiên Tuyết hỏi.
“Có thể… có thể ăn…”
“Cho nên đêm qua lúc Hàn Tuyết chưa đi, ngươi vụng trộm đưa cho nàng ăn đúng không?”
Mộ Thiên Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật; "..."
"À... đúng… đúng vậy."
Diệp Thiên Dật không biết giải thích thế nào.
"Tại sao lại có vết máu? Lần trước ở trong phòng chị ngươi cũng vậy, các nàng đều bị thương rồi, ngươi dùng đồ vật đó cho các nàng ăn có tác dụng trị thương sao?”
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng gật gật đầu.
"Ừmmm..."
Tiểu Anh Vũ vỗ vỗ bụng nhỏ mình, gương mặt thỏa mãn.
“No rồi no rồi, tiểu Anh vũ ăn không nổi nữa, đã no lắm rồi.”
Trên mặt tiểu anh Vũ lộ ra vẻ thỏa mãn, cùng bọn họ hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
"Còn nữa không? Ta muốn ăn." Mộ Thiên Tuyết xòe tay ra trước mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Cái này ..."
"Ngươi cho chị ngươi ăn, cho Hàn Tuyết ăn, nhưng mà ta đó là cái gì ta cũng không biết, vì sao ngươi phải giấu ta? Có phải vì ngươi không tin tưởng ta?"
Mộ Thiên Tuyết cau mày hỏi.
“Này… không phải.”
Aaaa! Này làm sao nói với nàng?
“Vậy tại sao ngươi không đưa nó cho ta?”
Mộ Thiên Tuyết cố chấp hỏi.
“Uống trà sữa uống trà sữa đi.” Diệp Thiên Dật đưa trà sữa cho Mộ Thiên Tuyết rồi đổi chủ đề.
“Ờm.”
Mộ Thiên Tuyết cầm lấy, hai tay ôm lấy, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật, vừa chờ đợi câu trả lời của Diệp Thiên Dật, vừa uống trà sữa.
Mặc dù lúc này nhìn nàng rất dễ thương.
Nhưng Diệp Thiên Dật bây giờ lại rất sợ hãi, tại sao thần tiên tỷ tỷ lại cứ chăm chăm hỏi vấn đề này hoài vậy.
“Nói đi.”
Mộ Thiên Tuyết lại giục.
Diệp Thiên Dật cả người run rẩy sợ hãi ...
“Ngươi vì sao sợ?” Mộ Thiên Tuyết không thể giải thích được hỏi.
"Hả? Không... Không có, tiểu Anh Vũ ngươi thấy ta giống đang sợ sao?
Tiểu Anh Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Thiên Dật.
"Không biết, nhưng chủ nhân papa ra thật nhiều mồ hơi, còn có chân chủ nhân papa đang gác trên đùi của tiểu Anh Vũ đang run rẩy nè."
Diệp Thiên Dật: "..."
Diệp Thiên Dật gãi đầu, nhanh chóng đặt chân xuống, ho khan một tiếng.
"Cái đó… khả năng gần đây thân thể có chút hư nhược nên vậy."
Mộ Thiên Tuyết tiếp tục hỏi : "Vậy thứ đó rốt cuộc là gì? Tại sao ngươi không thể nói cho ta biết? Tại sao chị ngươi, Hàn Tuyết có thể biết, nhưng ta không thể biết?"
"Cái này... Thần tiên tỷ tỷ, chỉ có ngươi đồng ý làm bạn đời của ta, ta mới có thể nói cho ngươi biết. ” Diệp Thiên Dật nói.
Mộ Thiên Tuyết hơi cau mày.
“Ngươi đang gạt ta à?”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng lắc đầu, “Không có, tiểu Hàn Tuyết là bạn đời của ta, nên ta có thể cho nàng biết, này không sai chứ?”
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
“Vậy chị ngươi?”
“Cũng không phải chị ruột, cho nên nàng cũng biết.”
Mộ Thiên Tuyết: “…”
“Vậy thì ta không muốn biết nữa.”
Mộ Thiên Tuyết nói xong thì trở về phòng đóng cửa lại.
“Chủ nhân papa có thể chơi với tiểu Anh Vũ được không?” tiểu Anh Vũ mong đợi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Chơi gì?”
“Ờm… muốn chủ nhân papa cõng.”
Sau đó tiểu Anh Vũ đứng trên ghế, vui vẻ nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật rất bất lực đi đến trước mặt nàng.
"Tiểu Anh Vũ đến đây! Ha!"
Sưu-
Sau đó nàng vui vẻ mở rộng vòng tay nhảy lên, cùng lúc đó Diệp Thiên Dật vụt sang một bên, trong không trung, tiểu Anh Vũ quay đầu tuyệt vọng nhìn Diệp Thiên Dật cười xấu xa.
Bịch-
Cô bé ngã bịch xuống mặt đất.
“Xem ngươi còn nghịch hay không, đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Tiểu Anh Vũ ngồi dưới đất sờ sờ cái đầu nhỏ của mình.
"Đau quá đi..."
Sau đó nàng bò lên.
“Vậy tiểu Anh Vũ đi tắm.” Nói xong nàng lảo đảo đi vào phòng tắm.
Diệp Thiên Dật trở lại phòng của Bạch Hàn Tuyết, nhìn những đồ vật nàng để lại, khẽ thở dài.
Ngày đầu tiên tiểu Hàn Tuyết rời đi, nhớ nàng quá...