Chương 364: Gia Cát Thanh Thiên là… Thiên Cơ Các?
Hoàng Nguyệt lúc này đang ngồi đó, lông mày cau lại, mồ hôi chảy ròng ròng.
Trong giấc mộng kia, nàng có thể rất nhanh thoát ra, nhưng tại sao không thể thoát khỏi cơn mộng này? Là sức mạnh của thứ gì đó hay là do bản thân nàng ấy không muốn tỉnh dậy?
Đây là một vấn đề.
Nhưng dù sao nàng cũng là một cường giả hàng đầu, sự can thiệp từ bên ngoài vẫn có thể khiến nàng tỉnh táo lại.
Vào lúc Diệp Thiên Dật mở cửa, nàng mở mắt, thở ra, ánh mắt nàng hướng về phía Diệp Thiên Dật.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nàng ấy vô thức ẩn mình trong chăn bông.
"Ngươi đang làm gì ở đây!"
Hoàng Nguyệt lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Đến trò chuyện với tiền bối Nguyệt Thần chút thôi."
Lông mày của Hoàng Nguyệt cau lại.
"Cút ra!"
Diệp Thiên Dật: "..."
Chà! Người phụ nữ này có cần cự tuyệt như vậy không?
Không, không, không, hẳn là nàng không muốn để cho hắn nhìn thấy tình cảnh của nàng lúc này.
Sau đó Diệp Thiên Dật nghiêng người.
Hoàng Nguyệt trong tiềm thức muốn dùng sức mạnh hất Diệp Thiên Dật ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ lại, không đúng! Bất cứ một dấu vết của sức mạnh tăng vọt nào, Thường Hi đều sẽ phát giác được! Dù sao Thường Hi cũng là Thiên Đạo cảnh!
Nàng ấy thực sự sắp tức điên lên rồi!
Có phải là chỗ của Thường Hi bị ma ám không? Tại sao nàng luôn có một giấc mơ ở đây?
Trên đại lục có một sinh vật tên là Mộng Yểm, đây là một loại yêu thú, đương nhiên cũng có người luyện thuật Mộng Yểm, tóm lại là phóng thích lên một người nào đó, có thể giết người đó trong mộng!
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Nguyệt đối với giấc mơ này là nàng đã trúng phải Mộng Yểm! Nhưng khi nghĩ lại thì chắc chắn không phải vậy, có lẽ Thường Hi rất có thể trúng là Mộng Yểm, nhưng nàng thì tuyệt đối không thể, chẳng lẽ có một Mộng Yểm mạnh hơn cảnh giới của nàng trên đại lục này sao?
Không thể nào!
Nhưng chuyện này cũng quá kỳ quái, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì nàng mong muốn cùng Diệp Thiên Dật làm chuyện ấy sao? Vậy tại sao luôn có Thường Hi xuất hiện? Và tại sao Diệp Thiên Dật cũng có giấc mơ này?
Có lẽ, có điều gì đó trên đại lục này mà nàng không biết.
Cho dù bây giờ Diệp Thiên Dật ở trước mặt nàng, có lẽ cũng không quan trọng bằng thắc mắc của nàng.
"Cút ra ngoài!"
Hoàng Nguyệt lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật ngồi bên cạnh nàng.
Đúng vậy, Hoàng Nguyệt theo phản xạ lùi lại phía sau!
Nàng đang kiêng kị ư?
Không phải là kiêng kị, mà là nàng... xấu hổ!
Nàng biết bây giờ mình trông như thế nào và nàng không muốn Diệp Thiên Dật lại gần mình.
Cho dù là Nguyệt Thần, thì nàng cũng là một người phụ nữ.
Diệp Thiên Dật ngồi đó rất lâu không biết phải làm sao.
Hừ, hắn không dám, vẫn là không dám.
"Một lần cuối cùng, đi ra ngoài!"
Hoàng Nguyệt chỉ ra bên ngoài.
"Vậy nếu ta không ra ngoài, ngươi sẽ giết ta à?"
"Không."
Hoàng Nguyệt nói nhẹ.
"Vậy thì ta đi ra ngoài vậy!"
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy.
……
Vào nửa đêm, thân thể Diệp Thiên Dật bị ném qua cửa sổ và bay ra ngoài.
Hoàng Nguyệt cắn răng và thở hổn hển.
Điên rồi điên rồi!
Nàng thế mà lại bị tên này...
Không đời nào!
Nơi này chắc chắn có vấn đề!
May mắn thay, đây là đêm cuối cùng nàng ở lại đây, nàng thề là sẽ không bao giờ đến ở lại chỗ của Thường Hi nữa! Nàng không dám ngủ lại ở đây nữa, ngày mai sau khi đại hội quần hùngkết thúc nàng sẽ chuồn đi.
Động tĩnh ở bên ngoài cũng đánh thức Thường Hi, nàng ấy không đi ra ngoài vì nàng đang tắm...
Ah!
Hai ngày nay rốt cuộc là bị làm sao vậy!
Diệp Thiên Dật cảm thấy thật là thoải mái. Mặc dù bị Hoàng Nguyệt đá ra, nhưng hắn cảm thấy thật là thoải mái!
Lần thứ hai làm chuyện ấy với vị Nguyệt Thần này...
Hắn dự định không về phòng, nhắm mắt ngồi tu luyện dưới bầu trời đầy sao.
Một lúc sau, Thường Hi, người không có ý định đi ngủ, bước ra ngoài.
Thật sự là hai ngày nay thật là kỳ lạ, vừa tu luyện vừa ngủ sẽ xuất hiện giấc mơ đó.
Khi nàng bước ra, nàng thấy Hoàng Nguyệt đang đứng ở một chỗ không xa phía sau Diệp Thiên Dật.
"Sao không ngủ?"
Thường Hi bước đến bên cạnh Hoàng Nguyệt.
"H,,m——"
Hoàng Nguyệt hít thở sâu.
"Còn ngươi? Sao ngươi không ngủ?" Hoàng Nguyệt hỏi ngược lại.
“Chiều mai phải tham gia đại hội quần hùng, ta không ngủ được.” Thường Hi lấy cớ nói.
"Bổn tôn cũng đã là Thiên Đạo, còn cần ngủ sao?"
Hoàng Nguyệt cũng nói.
"Tại sao hắn ta lại rơi từ trên cao xuống? Ngươi làm à?"
Thường Hi hỏi.
"Ta không biết, có lẽ hắn ta cũng đang mơ, mộng du đó, Thường Hi."
"Hử?"
Hoàng Nguyệt nhìn Thường Hi, và sau đó nói: "Ờmm, ta sẽ không giấu nữa. Thực ra giấc mơ mà Diệp Thiên Dật nói, ta cũng mơ thấy nó."
Thường Hi: "..."
Sau đó Hoàng Nguyệt nói: "Ta là Thiên Đạo cảnh thập giai. Trên đời này có rất ít người có thể âm thầm đi vào giấc mơ cho ta, nhưng ta lại nằm mơ cũng là sự thật, điều này rất kỳ lạ."
"Thực ra ta cũng có giấc mơ mà Diệp Thiên Dật nói."
Hoàng Nguyệt nhìn Thường Hi, không quá ngạc nhiên.
"Ngươi nghĩ sao?"
Hoàng Nguyệt hỏi.
"Hẳn là có người làm, nhưng ta thấy rất kì lạ, nếu là do người làm, tại sao lại làm loại giấc mơ này? Không phải có thù với chúng ta, cứu có cảm giác như là... chính là đang lừa chúng ta!"
Thường Hi lắc đầu.
Nói xong, bọn họ lại càng thấy rối trí.
Họ không thể nghĩ ra được người nào có làm được điều này ở trước mặt họ.
“Ta thậm chí có chút tò mò, ai có thể làm được điều này?” Thường Hi nói.
Sau đó nàng nhìn Hoàng Nguyệt: "Ta nghi ngờ ta đã bị ngươi hại."
Hoàng Nguyệt ngạc nhiên nhìn Thường Hi.
"Thiên đạo đang nhắm vào ngươi, có lẽ là Thiên đạo làm."
Hoàng Nguyệt; "..."
Thường Hi chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Trên đời này luôn có những người đại năng mà chúng không biết, ta có lẽ biết là ai rồi!"
“Ai?” Hoàng Nguyệt hỏi.
"Gia Cát Thanh Thiên!"
“Gia Cát Thanh Thiên là… Thiên Cơ Các?” Thời đại của Hoàng Nguyệt, Gia Cát Thanh Thiên còn chưa sinh ra nên nàng không biết.