Chương 366: Chà, đúng là một hảo hán.
Gia Cát Thanh Thiên: ???
Đợi đợi đã……
"Cái gì mộng cơ?"
Gia Cát Thanh Thiên sững sờ hỏi.
"Còn giả vờ?"
Hoàng Nguyệt cố kìm cơn tức giận, sau đó đáp xuống, nhìn Gia Cát Thanh Thiên, hỏi: "Ngươi có biết Diệp Thiên Dật?"
"Ngươi cũng biết tên tiểu lưu manh đó à?"
"Xem ra cũng quen biết nhau đấy!"
Gia Cát Thanh Thiên gật đầu: "Đương nhiên, ta cùng hắn có quan hệ rất tốt."
Gia Cát Thanh Thiên cho rằng Nữ hoàng Cửu Thiên có quan hệ tốt với Diệp Thiên Dật, cho nên mới nói như vậy.
"Quan hệ khá tốt phải không? Là hắn kêu ngươi làm thế sao?"
Hoàng Nguyệt hỏi.
Gia Cát Thanh Thiên sửng sốt.
Làm cái gì cơ?
Khoan đã... Có phải là bọn họ đến để hỏi tội không, không biết là tội gì nhưng hình như có liên quan gì đó đến tên tiểu lưu manh kia, xem ra bọn họ có quan hệ tốt với tên tiểu lưu manh đó, chẳng lẽ tên nhóc này chiếm tiện nghi của bọn họ sao?
Mẹ nó! Tuy rằng đã thu được rất nhiều món hời trong tay hắn, nhưng là vì bị hắn đãi ngộ không tốt ngay từ đầu, cho nên trong thâm tâm thực sự muốn lừa hắn!
"Đúng, đúng vậy! Chính là Diệp Thiên Dật bắt ta làm thế!"
Gia Cát Thanh Thiên gật đầu nói.
Chà, mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn đã nói rằng Diệp Thiên Dật bắt hắn làm thế, có thể nhìn thấy cảnh hắn bị đánh một trận! Sảng khoái!
Bùm--
"Soẹt ——"
Sau đó, Hoàng Nguyệt nổi giận đùng đùng đánh Gia Cát Thanh Thiên một trận no đòn .
"Không phải chứ, chị đại à, ngươi nên đi đánh tên nhóc thối tha kia chứ, ngươi đánh chết hắn đi chứ! Là hắn bắt ta làm mà!"
Gia Cát Thanh Thiên gào lên như heo bị chọc tiết.
Thường Hi thầm lắc đầu.
Gia Cát Thanh Thiên này thế mà lại dám thừa nhận? Cũng là một hảo hán.
Một lúc sau, Gia Cát Thanh Thiên bị Hoàng Nguyệt đánh tơi bời.
"Chị, chị à, ta sai rồi."
Gia Cát Thanh Thiên vẻ mặt đầy hối lỗi.
"Quả nhiên là ngươi tạo ra giấc mơ đó, lá gan ngươi cũng lớn phết đấy!"
Hoàng Nguyệt cũng thở không ra hơi, nhìn Gia Cát Thanh Thiên đã bị đánh thành cái đầu heo, nhưng thật ra không có bị thương, tất cả đều là vết thương bên ngoài, đối với cường giả cấp này cũng không là gì.
Đúng vậy, Gia Cát Thanh Thiên lúc này mới ngây người ra.
Hắn muốn hại tên Diệp Thiên Dật kia nhưng không ngờ mình lại bị đánh!
Thành thật mà nói, nếu hắn không thừa nhận, nói không phải mình làm, nếu không muốn đổ tội cho Diệp Thiên Dật, thì hắn cũng sẽ không bị đánh cho tơi bời thế này, aaaah, thông minh lại bị thông minh hại, tự làm tự chịu mà.
"Không không, hai chị đại ơi, nói thật, vừa ta thừa nhận chỉ là vì muốn hãm hại tên nhóc kia thôi. Ta thực sự không biết các ngươi đang nói cái gì."
Gia Cát Thanh Thiên bất lực nói.
"Còn giả vờ bị hại? Còn muốn bị ăn đòn nữa không hả?" Hoàng Nguyệt hỏi.
"Không phải chứ... Ta bị ngươi đánh cho tơi bời rồi còn gì, thật sự không cần phải nói dối, ta, ta thật sự là chỉ muốn hãm hại Diệp Thiên Dật đó thôi, tạo mộng cái gì đó, ta thật sự không biết."
Gia Cát Thanh Thiên bất lực nói.
“Gia Cát Thanh Thiên, nhiều năm trước ngươi cố ý lợi dụng bổn tôn, còn nhớ không? Không phải nói để bổn tôn chờ ngươi trả thù sao?” Thường Hi hỏi.
Gia Cát Thanh Thiên: "..."
"Nữ hoàng, lúc trước ta phát hiện ngươi mắc bệnh gì đó, cho nên ta muốn sờ tay ngươi để thăm dò tình hình bệnh đó cho ngươi. Dù sao Nữ hoàng bệ hạ cũng là người mà ta kính trọng."
Thường Hi: "..."
Thường Hi và Hoàng Nguyệt nhìn nhau.
"Có vẻ như ngươi đánh nhầm người rồi."
“Đó là do hắn muốn bị bổn tôn đánh.” Hoàng Nguyệt nhún nhún vai, có chút bất lực.
"Vậy thì... còn người nào nữa sao?"
Hai cô gái cau mày, đây là một tin tức xấu, sau đó nhìn Gia Cát Thanh Thiên.
"Hừ, bổn tôn xin lỗi ngươi, nhưng tại sao ngươi lại ở đây?"
Thường Hi hỏi.
Gia Cát Thanh Thiên rầu rĩ nói: "Ta tới đây cũng là vì tên nhóc kia, chuẩn bị gia nhập Đế quốc Cửu Thiên của Nữ hoàng Bệ hạ."
"Ừm--"
Sau đó hắn sờ sờ mặt của mình, nhìn Hoàng Nguyệt, hỏi: "Vị này là ai vậy? Với cảnh giới cao như vậy, không thể là người vô danh được đúng không?"
Thường Hi nói: "Hoàng Nguyệt, từng là Nguyệt Thần."
Gia Cát Thanh Thiên: "..."
Sau đó Hoàng Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nếu đã là hiểu lầm, vậy hãy đến chỗ của Nữ hoàng một lát. Nhân tiện, bổn tôn mời ngươi uống rượu coi như tạ lỗi."
Gia Cát Thanh Thiên hai mắt sáng lên.
"Được chứ!"
Sau đó ba người họ biến mất tại chỗ.
Diệp Thiên Dật nhìn ba người trên hư không đáp xuống, ánh mắt dừng lại trên người Gia Cát Thanh Thiên.
"Đệch? Ngươi là lão lưu manh đó hả? Tại sao lại thảm hại này vậy? Hahahaha!!!"
Gia Cát Thanh Thiên: "..."
Chưa kể, Gia Cát Thanh Thiên cảm nhận một sự thân mật khó giải thích khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
Nhưng...
Đù má!
Nhìn cái vẻ hả hê của hắn trước sự bất hạnh của mình thật là khó chịu!
"Khụ khụ… Có gì đâu, ta vừa đấu một trận với 100 tên Thiên Đạo cảnh, giết hơn mười người, đánh lui tất cả Thiên Đạo cảnh còn lại, vết thương nhỏ này chẳng qua là huy chương anh hùng mà thôi, hiểu chưa?"
Gia Cát Thanh Thiên dùng chân phải gãi gãi bắp chân trái.
Quả nhiên vẫn là Gia Cát Thanh Thiên.
"Hahaha, ngươi bốc phét vừa thôi!"
Diệp Thiên Dật bật cười.
"Ngươi tên nhóc này tại sao lại xuất hiện ở Thiên Chi Đảo của Nữ hoàng Cửu Thiên?"
Gia Cát Thanh Thiên kinh ngạc hỏi.
Ngay cả khi mối quan hệ giữa bọn họ khá tốt đẹp thì hắn cũng không thể nào xuất hiện ở Thiên Chi Đảo được chứ?
"Ồ, vừa rồi Thiên Chi Đảo đã bị hơn một trăm tên Thiên Đạo cảnh tấn công. Ta tự tay giết bọn họ. Nữ hoàng cảm kích ta, cho nên để ta ở lại đây."
Diệp Thiên Dật nói.
Thường Hi và Hoàng Nguyệt nhìn nhau.
Thảo nào hai người này có thể ở cùng nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
"A... anh đẹp trai..."
Thường Nhu bị đánh thức, dụi dụi đôi mắt to đang ngái ngủ của mình, nàng lập tức vui mừng sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, sau đó chạy tới và nhảy bổ nhào lên người Diệp Thiên Dật, ôm chặt lấy Diệp Thiên Dật, đúng là tiểu Anh Vũ thứ hai mà.
"Tiểu Nhu, đi nghỉ ngơi đi."
Thường Hi nói.
"Tiểu cô... Tiểu Nhu dậy rồi. Vừa rồi Tiểu Nhu tới phòng của tiểu cô nhưng cô không có ở đó, nhưng tại sao giường của tiểu cô lại bị ướt vậy?"
Thường Hi: "..."
Hoàng Nguyệt liếc nhìn Thường Hi, dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó.
"Đi ngủ đi, nếu không ta sẽ tức giận đấy."
Thường Hi trừng mắt nhìn Thường Nhu.
"Ờmm... vầng, ta biết rồi."
Thường Nhu thả Diệp Thiên Dật ra.
"Anh đẹp trai, Nhu Nhu đi ngủ đây. Anh đẹp trai nhớ phải thường xuyên đến đây chơi cùng ta nhé."
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Ta biết rồi, đi đi."