Chương 372: Đế quốc Cửu Châu rơi vào thế bất lợi
Những người không biết Diệp Thiên Dật đã rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài quá đẹp trai của Diệp Thiên Dật!
Người này tướng mạo phi thường xuất chúng! Nhiều người phụ nữ đồng loạt bị hắn hấp dẫn, thậm chí còn có cả một số người có tu vi cũng rất cao!
Thành thật mà nói, mặc dù Diệp Thiên Dật không quen mặc trang phục cổ trang như thế này, nhưng hắn thực sự rất đẹp trai!
Những người biết Diệp Thiên Dật thì đều sửng sốt, tại sao hắn lại ở đây?
Lôi Phong nắm chặt nắm đấm!
Đây không phải là Diệp Thiên Dật đến từ Đế quốc Thiên Thủy ngày đó đây sao? Làm thế nào mà hắn lại đến đây? Đến để tham gia đại hội quần hùng của Nữ hoàng Cửu Thiên sao? Tại sao hắn lại có thể tới đây được?
Nhậm Hiên, Tần Hoài Sinh và những người khác đương nhiên là nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì vô cùng ủ rũ.
Gia Cát Phong không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật!
Là cậu nhóc lần trước sao?
Mấy ngày nay hắn đang đọc lại những bài thơ của hắn, và hắn đã nhận ra rất nhiều điều ẩn chứa trong những bài thơ đó, thật tuyệt vời và đây cũng là một niềm vui nho nhỏ khi gặp hắn ở đây!
Suy cho cùng, theo ý kiến của hắn, Diệp Thiên Dật chính là Liễu Khuynh Ngữ thứ hai, cực kỳ tài năng! Còn những khía cạnh khác, thì hắn không rõ! Nhưng khi nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây ngày hôm nay, lần này còn ấn tượng hơn lần trước! Dường như trên người còn tỏa ra thánh quang.
Khi Ngụy Trường Sinh nhìn thấy Diệp Thiên Dật, hắn vô thức đứng lên và muốn hành lễ, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên Dật, thì hắn ho một tiếng và xấu hổ ngồi xuống!
Sao Diệp tiền bối lại có thể xuất hiện ở đây? Hắn đại diện cho thế lực nào? Nhìn hắn, dường như không ai biết được rằng hắn bí ẩn và quyền năng như thế nào! Hắn đang che giấu! Sau đó Ngụy Trường Sinh không nói thêm gì nữa.
Thật vô cùng cảm kích hắn, nếu không có hắn, Ngụy Trường Sinh phải mất cả trăm năm mới có thể thăng cấp được!
Tiêu Dịch nắm chặt tay!
Bây giờ hắn vừa ghét vừa sợ Diệp Thiên Dật! Nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn cầu hôn Tịch Thiên Vũ.
"Cha, hắn chính là Diệp Thiên Dật."
Tiêu Dịch nói thầm với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Diệp Thiên Dật.
"Người này quả thật phi thường!"
Tiêu Chiến có chút đổ mồ hôi lạnh cả sống lưng! Người này dường như được thánh quang phù trợ, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thoáng qua chính là người này rất phi thường! Có lẽ điều mà vị tổ tông của Tiêu gia nói trong giấc mơ của con trai hắn là đúng!
Sau đó Tiêu Chiến liếc nhìn qua anh cả và anh hai của mình, cả hai đều nhìn về phía Tiêu Chiến và có chút sửng sốt, tại sao tự nhiên lại cảm thấy ánh mắt của hắn có vẻ không ổn lắm?
Đôi mắt Phong Nhã hơi sáng lên khi nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
Lại là cậu em trai đẹp trai này... Có duyên lắm.
Tất nhiên, nàng cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy khá kỳ diệu, trong một thế giới rộng lớn như vậy, họ có thể gặp nhau ở Đế quốc Thiên Thủy và bây giờ lại gặp nhau trong đại hội quần hùng này.
Và người còn lại bị sốc nhất khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật!
Tà Phi!
"Chính là hắn!!"
Tà Phi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, trái tim bình lặng của nàng gợn sóng!
Nàng không biết Diệp Thiên Dật, nhưng nàng đã gặp qua, nàng gặp ở đâu sao?
Chính là trong giấc mơ đó!
Trong giấc mơ đó, chính mình đã cùng hắn…!!
Trên đời này có thực sự có tồn tại người này sao?
Cái quái gì đang diễn ra vậy!
Tà Phi trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Trùng hợp sao?
Không, không thể nào, sẽ không phải là ngẫu nhiên được! Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Thường Hi cảm thấy Diệp Thiên Dật đã làm rất tốt, nhưng ... nàng lại không muốn Diệp Thiên Dật quá phô trương!
"Woa woa! Sư tôn, anh kia đẹp trai quá." Cô bé Manh Manh nắm lấy cánh tay Ngụy Trường Sinh và nói một cách hào hứng.
Lúc này, Đại Đế Lôi Lăng cùng hơn chục cường giả đi tới, lúc bọn họ đi tới thì phát hiện ...
Đệch cmn?
Lúc này, ánh mắt của mọi người không phải nên tập trung trên người bọn họ sao? Tại sao lại không có mấy ai nhìn mình cả?
Hắn là Đại Đế Lôi Lăng! Hoàng đế của Đế quốc Lôi Lăng!
"Bái kiến Bệ hạ!"
Lúc này mấy người Lôi Chi Hoán, Tần Du, Nhậm Trì đứng lên hành lễ, chuyển sự chú ý của nhiều người sang Đại Đế Lôi Lăng, nhưng ánh mắt của hầu hết các cô gái vẫn không hề rời khỏi gương mặt của Diệp Thiên Dật.
Đẹp trai quá!
"Ha ha, các vị không cần khách sáo, Nữ hoàng Cửu Thiên vẫn là khí chất cao quý như vậy."
Đại Đế Lôi Lăng cười nói với Gia Cát Thanh Thiên ở phía sau cùng.
Mặt ai cũng chết lặng!
Diệp Thiên Dật nén cười.
Đây là thuật pháp của Gia Cát Thanh Thiên, bây giờ trong mắt Đại Đế Lôi Lăng, bao gồm mười mấy cường giả xung quanh, Gia Cát Thanh Thiên chính là Nữ hoàng Cửu Thiên.
Gia Cát Thanh Thiên móc móc bùn đất dính ở móng chân sau đó búng ra một phát.
"Nữ hoàng bệ hạ sao lại thiếu lễ độ trước mặt mọi người như vậy chứ?"
"Ta nói này Đại Đế Lôi Lăng, ngươi ồn ào cái gì chứ?"
Gia Cát Thanh Thiên nắm lấy chân hắn nói.
Nghe thấy giọng nói lại là của một người đàn ông, Đại Đế Lôi Lăng cảm thấy không ổn, sau đó lắc lắc đầu mới nhìn rõ đây là Gia Cát Thanh Thiên!
Chết tiệt!
"Ha ha, chiêu này của Nữ hoàng Cửu Thiên Bệ hạ thật là hay."
Đại Đế Lôi Lăng chế nhạo nhìn Nữ hoàng Cửu Thiên!
CMN chứ!
Mới tới đã bị mất mặt rồi!
"Không biết có phải Đại Đế Lôi Lăng đã hiểu lầm gì đó không, nhưng bổn đế đây chẳng làm gì cả."
Thường Hi nói nhẹ.
Diệp Thiên Dật thầm ngưỡng mộ!
Gia Cát Thanh Thiên này mạnh đến mức có thể khiến cho Đại Đế Lôi Lăng cùng hàng chục cường giả xung quanh bị trúng chiêu mà không hề nhận ra!
Thực sự lợi hại.
"Đừng nhìn ta, ta chỉ ngồi ở chỗ này chẳng làm gì cả đâu."
Gia Cát Thanh Thiên ngoắc ngoắc ngón chân nói.
"Hừ!"
Đại Đế Lôi Lăng hừ lạnh một tiếng, sau đó bước tới chỗ ngồi của mình, cùng mười mấy cường giả ngồi xuống.
Vốn dĩ màn xuất hiện của hắn nên được mọi người chú ý và thật là hoành tráng, nhưng không ngờ lại trở nên u ám như vậy! Khiến hắn bị mất mặt như thế!
Trên thực tế, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết là ai đã làm việc đó, chỉ có Gia Cát Thanh Thiên mới có thể thần không biết quỷ không hay làm được như vậy mà thôi.
Dường như lập trường của Gia Cát Thanh Thiên đã rất rõ ràng.
"Hôm nay có rất nhiều cường giả ở đây."
Đại Đế Lôi Lăng ngồi ở đó liếc mắt nhìn.
Lúc này Liễu Thiên Hải đứng dậy, nói với Nữ hoàng Cửu Thiên: "Bệ hạ, vị này là ai? Người này nhìn rất quen, nhưng thật là tuấn tú lịch sự, thật kinh ngạc."
Diệp Thiên Dật giật giật khóe miệng.