Chương 386: Long Phụng trình tường
Thiên địa dị tượng làm đến bực này cũng đã quá khủng bố rồi, thế mà còn làm cho hắn có thể bay lên trời được luôn...
Chuyện này...
Đã thế thì ta đây sẽ tiếp tục choảnh chọe cho các ngươi lé con mắt chơi!
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười và dang rộng vòng tay trên không.
m—
Cùng lúc đó, vạn long và kim phụng tiếp tục vòng qua xung quanh Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người: ???
"Cái này... cái này cái này..."
Họ không biết phải nói gì nữa, thậm chí lúc này nhiều người còn có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy...
CMN cái này là quá phóng đại rồi, phải không?
Không phải, Liễu Khuynh Ngữ dùng họa để nhập đạo, Thi Tiên dùng thơ nhập đạo, khi nhập đạo, họ cũng thu hút một chút thiên địa dị tượng, nhưng điều này quá phóng đại rồi?
"Hắn ta đang nhập đạo! Diệp Thiên Dật đang nhập đạo bằng thơ!"
"Hai mươi tuổi! Hai mươi tuổi dùng thơ dẫn tới thiên địa dị tượng, dùng thơ để nhập đạo, người này thật sự là thiên mệnh chi tử rồi!"
"Thật là kinh ngạc! Bổn tôn thật sự đã nhìn thấy cảnh này một lần!"
"……"
Ngụy Trường Sinh hào hứng nhìn Diệp Thiên Dật.
Đây là Diệp tiền bối, đây chính là tiền bối!
Ừng ực—
Gia Cát Phong nuốt nước bọt.
Không thể so sánh, tuyệt đối không thể so sánh được!
Tà Phi thở dài.
Phù –
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp đất, và toàn bộ khoảng không yên tĩnh.
Phù—
Diệp Thiên Dật thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Sảng khoái!
Thật sảng khoái!
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên Dật.
Ừng ực—
Những người từ Đế quốc Lôi Lăng đó nuốt từng ngụm nước bọt vào bụng.
Thật sự là lúc này, Đại đế Lôi Lăng đã có ý muốn đầu hàng, lui ra ngoài! Quá đáng sợ rồi?
Diệp Thiên Dật đây là gì?
Phải nói thể nào đây?
Tất cả mọi người đều là võ giả, người tu luyện khác với người thường ở thành thị, người bình thường coi trọng cái gì? Khoa học!
Mà tu hành vốn là đang chống lại khoa học!
Trong mắt võ giả, cái gọi là duyên phận, thiên cơ, cơ duyên, thiên mệnh, nghiệp chướng, vân vân đều tồn tại!
Và Diệp Thiên Dật, rồng và phượng là những thứ báo điềm lành, thiên địa dị tượng bực này, hắn ta quả là thiên mệnh chi tử!
Đúng vậy, từ xưa đến nay, con người quả thật đã nhập đạo bằng rất nhiều còn đường khác nhau và cũng dẫn ra muôn hình vạn trạng các loại thiên địa dị tượng! Nghĩ thế này thử xem, Diệp Thiên Dật hình như không có gì đặc biệt, chỉ là thiên tài, có chút yêu nghiệt! Nhưng long phụng trình tường là điềm lành, thiên địa xuất hiện chân long chân phụng, quả thật là lần đầu tiên trong lịch sử!
Đế quốc Lôi Lăng hoàn toàn tuyệt vọng!
Định mệnh?
Ta đi so y thuật, ngươi lại hạ độc Thiên Y Thánh Thủ của Đế quốc của ta cho đến chết, được thôi, sau đó còn cầu hôn người khác, lại còn biến ta thành con rùa... trước mặt bao nhiêu người, nâng cao địa vị Đế quốc Cửu Châu trong mắt họ, ngăn cản họ gia nhập Đế quốc Lôi Lăng...
Bây giờ, ta đã thay đổi chủ đề để mọi người giải trí bằng cách làm thơ như Tiêu Chiến đã đề cập trước đây, ngươi lại cho ta thấy một phen thiên địa dị tượng, long phụng trình tường...
Định mệnh nhà ngươi chứ!
Tim ta đau quá mà!
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch, cảm nhận được sự kinh ngạc và khó tin của những người xung quanh!
“Ai thắng rồi đây?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Tất cả mọi người: ???
Cmn ngươi lại còn ở đó mà ra vẻ nữa?
"E hèm, ta nghĩ ai thắng thì mọi người cũng đều đã tán thành hết cả rồi, đúng không?"
Gia Cát Phong liếc nhìn mọi người.
Đương nhiên không có phản đối, ai đứng lên không chịu phục thì thật ngu ngốc! Ngươi cũng thử làm ra thiên địa dị tượng một lần xem nào!
Sau đó Gia Cát Phong nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Cậu Diệp, trước đây ta đã thấy tài thơ văn của ngươi không ai bì nôi, hôm nay lại vẫn như cũ làm cho ta kinh ngạc cảm thán, lại là một thiên tài nhập đạo bằng thơ nữa!"
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
"Ờm, Gia Cát tiền bối, ngươi có thể đã hiểu lầm, ta không có nhập đạo."
"Làm sao có thể dẫn ra thiên địa dị tượng mà không nhập đạo cơ chứ?"
Diệp Thiên Dật nhếch khẽ khóe miệng lên.
"Bởi vì ta là người được thiên định mà!"
Tất cả mọi người: ???
"Không tin ư? Không tin thì ta thử lại cho, chắc là không thể nhập đạo bằng thơ hai lần đúng không nào!"
Sau khi nói xong, Diệp Thiên Dật lại khẽ nhếch khóe miệng.
"Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương..."
Ầm ầm—
Trong phút chốc, gió nổi lên, trời đất thay đổi...
Tất cả mọi người: ????
Hắn... Hắn không phải là vì nhập đạo mà dẫn tới thiên địa dị tượng sao? Hắn thật sự chỉ là viết một bài thơ là có thể gây ra thiên địa dị tượng sao?
Làm thế nào để giải thích cái chuyện quái quỷ đang xảy ra đây chứ?
Ở đây ai mà chẳng phải là cường giả chứ? Ngoại trừ mấy người con trai hoặc con gái mà bọn họ dẫn tới....
Nhưng ai trong số họ đã từng trải qua những loại chuyện như thế này chứ?
Giáo Hoàng, Tà Phi, Nguyệt Thần, Minh Huyết, Gia Cát Phong, hay Ngụy Trường Sinh... v.v... Họ là những người nổi tiếng trên đại lục, có thể Giáo Hoàng hay Nguyệt Thần đương nhiệm không phải là người mạnh nhất, bởi vì người mạnh nhất đã không còn đương nhiệm nữa rồi, nhưng bọn họ có thể ngồi được ở vị trí này thì đều là có nguyên do cả!
Họ biết rằng có thể nhập đạo bằng muôn hình vạn trạng, bằng thơ, họa, rượu, gươm, v.v... Có thể, tuy rằng rất hiếm, nhưng vẫn có, hơn nữa còn sẽ tạo ra thiên địa dị tượng nữa!
Tuy là lợi hại, nhưng đây là một chuyện cũng khá bình thường không phải là không thể xảy ra, họ tưởng rằng Diệp Thiên Dật nhập đạo bằng thơ, thu hút thiên địa dị tượng, hấp dẫn cả lông phượng, điều này đã đủ kinh ngạc rồi, vì từ xưa đến nay chưa ai có thể nhập đạo mà thu hút được rồng và phượng, hắn lại làm được!
Bây giờ, Diệp Thiên Dật nói với họ rằng hắn ta không nhập đạo! Cái thiên địa dị tượng này chỉ là do bài thơ bình thường của hắn tạo ra!
Bình thường thì sẽ không ai tin, nhưng hắn nói thêm một câu, rồi sóng gió lại nổi lên.
"Chuyện này... chuyện gì đã xảy ra vậy? Bổn tôn sống ngàn năm chưa từng thấy cảnh tượng như vậy!"
Minh Huyết nhìn lên hư không với vẻ không tin và nói.
"Đó không phải là nhập đạo, đơn giản là ngâm thơ cũng dẫn tới thiên địa dị tượng, các vị nghĩ đến điều gì?"
"Thánh nhân? Thật sự chính là thiên mệnh chi tử sao? Người được thiên định? Người được thiên đạo chiếu cố?"
"Không phải dùng thơ nhập đạo mà có thể làm được cảnh này, thật sự là xưa nay chưa từng có, Diệp Thiên Dật này rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
"……"
Các cường giả chết lặng.