Chương 394: Hắn đang tỏa sáng
"Diệp Thiên Dật, đừng có đùa giỡn! Ngươi chỉ là một tên Pháp Tắc cảnh! Ta muốn xem ngươi có thể sống được đến khi nào!" Lôi Phong tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật.
Đại hội quần hùng kết thúc, ai hỗ trợ ai đã rõ ràng nên không cần thể hiện sự thân thiện giữa Đế quốc Lôi Lăng và Đế quốc Cửu Châu nữa, tất nhiên, lực lượng bên thứ ba đã tham gia chắc chắn sẽ không thể hiện điều đó.
"Này, thật đấy, ta khuyên chân thành, đừng quên ta là học y thuật đấy, Gia Cát Thanh Thiên tiền bối, ngươi xem xem Lôi Chi Hoán của Đế quốc Lôi Lăng kia có phải là sắp chết rồi không?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi Gia Cát Thanh Thiên.
Gia Cát Thanh Thiên nhấp một ngụm rượu rồi liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Ừm, thật sự sống không lâu nữa đâu."
Hắn rất hợp tác với Diệp Thiên Dật cho nên thản nhiên nói.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "E rằng, không thể ra khỏi Thiên Chi Đảo trong ngày hôm nay được đâu, ấn đương có vết đen, dương thọ sắp tận, mệnh của ngươi sắp kết thúc rồi."
"Ngươi toàn bộ là đang xảo trá!"
Lôi Chi Hoán chỉ vào Diệp Thiên Dật mắng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của hắn co rút dữ dội, sau đó thân hình hướng về phía Diệp Thiên Dật thẳng tắp ngã xuống.
"Cha! Cha!"
Lôi Phong kinh hãi, nhanh chóng đỡ lấy thân thể Lôi Chi Hoán.
Mọi người đều chết lặng,
Chuyện này là như thế nào?
"Chết... chết rồi sao?"
Họ thăm dò một hồi, hắn cứ thế mà chết rồi sao?
"Đế quốc Cửu Châu là có ý gì? Các ngươi muốn bắt đầu chiến tranh ở đây sao?"
Đại Đế Lôi Lăng trừng mắt nhìn Thường Hỉ.
Thường Hi cũng sững sờ, mọi người đều sững sờ, có chuyện gì vậy? Đột nhiên một Thiên Đạo cảnh chết toi?
Lúc này Diệp Thiên Dật nói: "Ta nói này, Đại đế Lôi Lăng không nên ngậm máu phun người thế chứ, vừa nãy cả ta và Gia Cát Thanh Thiên tiền bối đều nói rằng hắn không còn sống lâu được nữa, đó là do chúng ta đã học y thuật cho nên mới nhìn thấy được các triệu chứng trên cơ thể hắn! Các ngươi là có ý gì đây? Có ai thấy ta ra tay không? Có ai cảm thấy một dấu hiệu nào của linh lực hay không?"
"Độc! Nhất định là độc! Tra ra cho bổn đế! Nếu điều tra ra là các ngươi làm, bổn đế muốn các ngươi đền mạng!"
Đại đế Lôi Lăng vô cùng bất bình, bây giờ người của hắn đã chết dưới sự đe dọa của Diệp Thiên Dật, không phải là do hắn ra tay hay sao?
Diệp Thiên Dật khẽ tặc lưỡi.
"Ê, tiểu lưu manh, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao hắn lại chết rồi?"
Gia Cát Thanh Thiên cũng nhỏ giọng hỏi Diệp Thiên Dật.
"Lão lưu manh, ngươi cũng nói là hắn không sống được lâu nữa còn gì?"
"Đó là ta phối hợp diễn xuất với ngươi thôi."
"Ngươi không nói là phối hợp diễn xuất, như vậy không có người nào biết ngươi cùng ta hợp tác, như vậy đây chính là vận mệnh của hắn rồi."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Gia Cát Thanh Thiên: "..."
Thằng nhóc này... thật là đáng sợ.
Đế quốc Lôi Lăng không thể tìm ra nguyên nhân của cái chết!
Không có chất độc, không có ngoại thương, không có nội thương, không chảy máu...
Giống như một người sắp chết...
“Này, ngươi đã tìm ra nguyên nhân cái chết chưa?” Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi đã làm loại độc dược gì vậy?"
Gia Cát Thanh Thiên bước ra ngoài nói: "Độc ư? E rằng Đại đế Lôi Lăng đã hiểu lầm hắn rồi, là do hắn cạn kiệt sinh khí, sinh khí kiệt quệ mà chết, ngươi không phát hiện đây là nguyên nhân của cái chết sao?"
Kẹt kẹt kẹt—
Hắn nghiến răng run lên vì tức giận!
"Đi thôi! Hẹn gặp trên chiến trường!"
Đại đế Lôi Lăng phất tay áo tức giận bỏ đi!
Mọi người đều biết rằng Diệp Thiên Dật chắc chắn đã làm điều đó, nhưng không có bằng chứng!
Diệp Thiên Dật này quả là rất khủng khiếp!!
Thường Hi, Tà Phi và những người khác một lần nữa nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt khó tin.
Hắn đang tỏa sáng.
Sau khi đại hội quần hùng kết thúc, Thường Hi đang cùng với mấy bên khác ký tên lên hiệp nghị hợp tác.
“Anh Thiên Dật đâu rồi?”
Phong Nhã quay đầu nhìn thoáng qua một lượt không thấy bóng dáng Diệp Thiên Dật đâu, không khỏi có chút nóng lòng.
“Sao vậy?”
Tà Phi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của đồ nhi mình thì không khỏi nghi hoặc hỏi một câu.
Phong Nhã liên tục lắc đầu.
“Không... Không có gì ạh.”
“Chẳng giống ngươi chút nào.”
Tà Phi khẽ cười.
Phong Nhã hơi cắn môi, nói:“Sư tôn có thấy anh Diệp đi đâu không ạh?”
Vừa rồi có rất nhiều cô gái vây quanh Diệp Thiên Dật, sau đó không hiểu sao lại không thấy hắn nữa, mấy cô gái đó cũng đang đi tìm hắn.
“Ồ? Sao ngươi lại có hứng thú với hắn đến vậy? ”Khóe miệng dưới lớp khăn che mặt của Tà Phi hơi cong lên.
Phong Nhã đáp: “Đồ nhi tìm hắn có chút chuyện ạh.”
“Chung quy cũng sẽ xuất hiện thôi.”
Diệp Thiên Dật đi đâu được chứ?
Bà mẹ nó!
Phiền chết hắn rồi!
Như thế nào mà mấy người thánh nữ tông môn, thiên kim gia tộc này ai ai cũng đều là hoa si vậy? Ai mà chịu được cái này chứ?
Cũng hết cách, Diệp Thiên Dật vốn luôn tỏ ra yếu kém, hôm nay lại đánh bại từng người từng người một, trong mắt đám con gái kia hắn quả thật là đẹp trai quá mức.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Tử Yên Nhiên, Liễu Khuynh Ngữ cũng bị Diệp Thiên Dật thu phục, đến cả Tịch Thiên Vũ cũng...!
Diệp Thiên Dật này…… Cũng quá khoa trương rồi?
Vốn dĩ nàng đâu có muốn gả cho Tiêu Dịch, chẳng qua là vì để báo đáp ân tình của Thường Hi nên mới đồng ý thôi, nàng thật ra không thích một chút nào, nếu đối với Tiêu Dịch là luôn khó chịu, thì sau này lúc đồng ý gả cho Diệp Thiên Dật, sự khó chịu dành cho Diệp Thiên Dật lại nhỏ hơn rất nhiều, ước chừng cũng chỉ bằng nửa trước kia, hơn nữa sau khi thấy Diệp Thiên Dật đánh bại từng người, trong mắt nàng mà nói Diệp Thiên Dật chính là người thiên định cho mình, sự chống đối đã mất hết sạch!
Vậy cũng không cần nhắc đến những người con gái khác ở cạnh hắn nữa.
Phong Nhã đã nói mà, rõ ràng người nàng thích là anh Thiên Dật, sao bây giờ lại có người khác khiến nàng động lòng như vậy, chẳng lẽ nàng đã thay lòng đổi dạ sao? Nàng thật sự không dám tin!
Thì ra bọn họ là cùng một người, trách không được nàng lại cảm thấy như vậy.
Giờ phút này Diệp Thiên Dật tất nhiên là đang chạy trốn, chỉ là chạy không có xa lắm mà thôi, hắn đang ở tẩm cung của Thường Hi, đứng cùng một chỗ với Hoàng Nguyệt.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hoàng Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiên Dật.