Chương 418: Đây là Nữ hoàng kiêu ngạo
Đại đế Lôi Lăng và đám người khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.
"Thiên Lôi Chú chỉ có thể dùng sức mạnh của lôi đình và thiên phạt chi lôi để kích nổ, ngươi nói đồng thời kích nổ? Mấy chục ngàn lôi đình sao?"
Đại đế Lôi Lăng khiếp sợ hỏi.
"Đúng vậy, người kia giống như có thể hô phong hoán vũ!"
"Vớ vẩn! Hết thảy đều là bậy bạ! Đều là giả tượng! Trong đó chắc chắn có bí mật không muốn người biết!"
Đại đế Lôi Lăng nói.
Giáo hoàng gật gật đầu: "Quả thật có thể có một chút bí mật không muốn người khác biết, nhưng chuyện này thật ra cũng không quan trọng lắm, Đế quốc Cửu Châu chỉ để lại Tây Cương hai triệu quân, Đế quốc Thần Phong cũng còn hai triệu, giữ chân bọn họ là tốt rồi, chiến trường chính của chúng ta nghiền nát đánh tan Bắc Cương của Đế quốc Cửu Châu là được rồi!"
Đại đế Lôi Lăng gật gật đầu:"Đúng vậy, chuyện này chúng ta cũng không cần can thiệp, chiều ngày mai có thể tiến tới biến giới với Bắc Cương của Đế quốc Cửu Châu, Đế quốc Lôi Lăng năm mươi lăm triệu quân, Đế quốc Cửu Châu chỉ có gần ba mươi triệu quân, Đế quốc Lôi Lăng trước mắt cũng có nhiều Thiên Đạo cảnh hơn Đế quốc Cửu Châu! Tuyệt đối không thành vấn đề."
Nếu bọn họ có số lượng cường giả Thiên Đạo cảnh và Thánh Quân cảnh như bên kia, thì cho dù nhiều hơn gần ba mươi triệu quân, hắn thực cũng không có bao nhiêu tự tin, thậm chí cũng sẽ không dám đi tấn công Đế quốc Cửu Châu trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại hắn có số lượng cường giả Thiên Đạo cảnh nghiền áp đối phương, đây mới lực lượng lớn của hắn!
"Hơn nữa, Giáo Hoàng các hạ, có một việc bản đế còn chưa nói qua, đó chính là....." Sau đó hắn lấy ra một tinh thạch đưa cho Giáo Hoàng.
"Đây là..... Truyền tống tinh thạch?? Bệ hạ có ý gì?"
"Đến lúc đó chỉ cần như vậy....."
Giáo Hoàng ánh mắt sáng lên.
"Đế quốc Cửu Châu, nhất định thất bại!"
Giáo Hoàng nghe qua kế hoạch của Đại đế Lôi Lăng, đã tự tin nói ra những điều như vậy! Có thể tưởng tượng cái này, kế hoạch của bọn họ liền mạch như thế nào không chê vào đâu được! Khó giải đến cỡ nào!
.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mở to mắt, Thường Hi sớm đã rời đi!
Thường Hi không thoải mái, tại sao?
Bởi vì trị liệu vẫn chưa xong! Nàng chỉ là Thiên Đạo cảnh nhị giai, tuy rằng tuyệt đại đa số Thiên Đạo cảnh kia đều là nhị giai hoặc tam giai, nhưng mà nàng không thể nghiền áp bọn họ! Nàng đường đường là đế vương lại chỉ có thể giống như Thiên Đạo cảnh tầm thường bình thường chiến đấu, trong lòng nàng rất là khó chịu!
Diệp Thiên Dật lặng lẽ đi ra ngoài, Thường Hi đang ở đế cung phía dưới Thiên Chi Đảo chờ xuất phát.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Trong vườn hoa, Tịch Thiên Vũ thấy Diệp Thiên Dật thì kinh ngạc hỏi.
"Ờm ——"
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi: "Ta tìm Nữ hoàng bệ hạ thương lượng một chút chuyện."
"Ta còn tưởng rằng tối hôm qua ngươi ngủ ở đây."
Tịch Thiên Vũ nói nhẹ.
"Aha ha ha, ta sáng nay mới chạy tới." Diệp Thiên Dật che miệng nói.
Ta không thể nói rằng nửa đêm mò lên giường Thường Hi đúng không?
"Ồ." Tịch Thiên Vũ nói: "Ta đi chuẩn bị cho trận chiến đây."
Sau đó cô bước đi .
"Nè nè nè, ta cũng đi."
Diệp Thiên Dật tiến đến bên cạnh Tịch Thiên Vũ.
"Ngươi cũng đi chiến trường?"
Tịch Thiên Vũ kinh ngạc hỏi.
"Nói nhảm, tối hôm qua ngươi không thấy được phải không?"
Tịch Thiên Vũ; "....."
Đừng nói, nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, phỏng chừng có thể khắc trong đầu của Tịch Thiên Vũ cả đời.
Diệp Thiên Dật mở rộng cánh tay, nói một tiếng "Ta chính là thiên mệnh chi tử", trong bối cảnh hàng vạn hàng ngàn lôi đình, quả thực.....
Nói thật, nếu là những cô gái có chút ngốc một chút nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng hai chân đều run rẩy, nơi ấy đều ướt hết .
Sau đó Diệp Thiên Dật cùng Tịch Thiên Vũ đi xuống dưới.
"Cậu Diệp!"
"Cậu Diệp....."
"....."
Diệp Thiên Dật vừa xuất hiện, nhất thời làm cho đám kia người đều hô một tiếng phát ra từ trong tim.
Diệp Thiên Dật nhìn thấy bọn họ như thế còn có chút chưa quen cho lắm.
Nhóm người này trước đây không phải lúc nào cũng phản đối và rất ghét mình sao?
"Cậu Diệp, chuyện trước đây là do ta ngu muội, bây giờ ở đây nhất định phải trịnh trọng xin lỗi ngươi."
Triệu Thiên Cao thi lễ với Diệp Thiên Dật.
"Đúng vậy, chúng ta cũng cần tạ lỗi với người."
Đám người hoàng thất này đều lần lượt hành lễ với Diệp Thiên Dật.
"Ấy ấy ấy, đừng như vậy đừng như vậy, không cần tạ lỗi đâu." Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu cười nói.
Nhưng mà câu nói phía sau của Diệp Thiên Dật làm cho mọi người lảo đảo một cái.
"Xin lỗi không có ý nghĩa, tiền mặt đi, nó thực tế hơn."
"Ách ——"
Thường Hi ngay lúc đó, thiếu chút nữa cũng bị Diệp Thiên Dật này chọc cười
Người này thật là quỷ quái!
"Thu thập xong rồi, xuất phát đi."
Thường Hi thản nhiên nói một câu.
"Ta cũng đi." Diệp Thiên Dật nói.
Thường Hi nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
"Ngươi đi làm cái gì?"
"Đánh giặc, còn có thể để làm chi? Tuy rằng ta không phải sinh ở Đế quốc Cửu Châu, nhưng ta hiện tại cũng là thành viên của Đế quốc Cửu Châu, nếu ta có thể đóng góp ta nhất định sẽ đóng góp!"
Diệp Thiên Dật ngày hôm qua khá tuyệt, bây giờ có ba triệu vong linh đại quân, tương đương với việc thêm ba triệu quân cho đế quốc Cửu Châu!
"Ngươi không được."
Thường Hi lắc đầu.
"Tại sao?"
"Cậu Diệp, bệ hạ đây là đang lo lắng ngươi, cả Đế quốc Lôi Lăng đều căm ghét ngươi, có vô số người muốn giết ngươi, nếu như ngươi xuất hiện ở chiến trường, nhất định sẽ trở thành mục tiêu cho bọn họ công kích! Rất nguy hiểm!"
Triệu Thiên Cao nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhìn Thường Hi, Thường Hi quay đầu nhìn bên kia giống như đang nhìn cái gì.
Trái tim nàng hơi nóng lên.
cô gái này.....
Xem ra vẫn là tối hôm qua quá ôn nhu rồi, nếu không nàng thì nàng đã hận không thể ném mình vào chiến trường ấy chứ không ngăn cản như vầy.
Ừm, say này sẽ không ôn nhu như vậy nữa.