Chương 426: Yêu Thần tề tụ.
Bất kể một người bình thường nào nhìn thấy cảnh này chắc chắn đều sẽ cực kỳ ghê tởm.
Một tay hắn còn đang cầm cái đầu của một cô gái...
Hồi sau, Tà Quân Thủy mở mắt ra.
"Xuất hiện rồi, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi!"
Tà Quân Thủy nuốt từng ngụm nước bọt, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, kích động và khát khao!
"Người đâu!"
Tà Quân Thủy nói the thé.
Soàn soạt soàn soạt——
Phút chốc, hơn bốn năm chục cường giả xuất hiện trước mặt hắn.
Đây đều những là Thiên Đạo cảnh của Vạn Yêu Thiên Lâm!
Chiến lực của yêu tộc khi ở hình dạng con người cũng thuộc dạng bình thường, nhưng nếu bọn họ hóa về bản thể, chiến lực có thể nhanh chóng tăng mạnh.
"Hừ... Không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ!"
Tà Quân Thủy nhìn nhóm cường giả trước mặt, lắc đầu.
Tuy giờ nàng không phải Thập Vĩ Thiên Hồ, còn bị hắn ám toán rồi phong ấn sức mạnh thập vỹ, nhưng trong trận chiến lần trước, mặc dù chỉ có chín đuôi nàng vẫn mạnh ngoài sức tưởng tượng!
Đến cả hắn cũng không dám thật sự đối kháng với nàng!
Chưa kể, lần trước đánh bại nàng, ngoài bản thân ra, còn có hai vị cùng cấp bậc với hắn nữa!
Người ta đồn rằng yêu tộc có ba đại Yêu Thần, thật ra có nhiều Yêu Thần hơn vậy, Thiên Đạo cảnh chính là Yêu Thần, nhưng lợi hại nhất, thì chỉ có bốn người mạnh nhất ở Vạn Yêu Thiên Lâm mà thôi, Mộ Thiên Tuyết chính là một trong số đó, ba người còn lại liên hiệp đánh lén nàng, cũng là nguyên nhân khiến Mộ Thiên Tuyết bại trận.
Két ——
Nháy mắt tiếp theo, Tà Quân Thủy duỗi bàn tay đẹp hơn cả tay con gái lau mặt kính phía trước một cái, bên trên phản chiếu hình ảnh hai người.
“Lão Minh, lão Viên, nàng......"
Xuất hiện, cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ha ha ha hah!
Tà Quân Thủy vuốt mặt mình, ngửa đầu cười sằng sặc.
Trong gương, một tên đàn ông to lớn vạm vỡ, lông tóc um tùm, hai tròng mắt đỏ như máu, người còn lại trông bình thường hơn một tí.
"Xuất hiện thì xuất hiện, bản tôn không quan tâm! Bản tôn không muốn đánh với nàng nữa!"
"Đúng vậy, lần trước giúp ngươi, chúng ta đã lấy được chỗ tốt, giờ đồ của nàng đều là đồ của chúng ta, không cần phải giúp ngươi nữa! Thằng nhãi tởm lợm nhà ngươi muốn ăn nàng chứ bản tôn không dám ăn! Tự đi mà giải quyết đi!"
Tà Quân Thủy khẽ nhíu mày.
"Đâu phải các ngươi không biết nàng lợi hại bao nhiêu, tuy nàng bị phong ấn đuôi thứ mười nhưng vẫn còn lại chín đuôi, bản tôn cũng không thể chống lại nàng."
"Ngươi đã biết? Còn bảo chúng ta đi?"
Tà Quân Thủy cười lạnh: "Sao? Vậy cứ để kệ nàng khôi phục? Sau đó... giết về Vạn Yêu Thiên Lâm, vặn đầu các ngươi, vặn đầu ta? Các ngươi nghĩ giờ không thừa dịp ra tay, ngày đó, còn xa à?"
Nghe nói như vậy, hai người yên lặng.
“Ở đâu?"
"Nhân tộc, Bắc Cương của Đế quốc Cửu Châu!"
...
Đại đế Lôi Lăng không hiểu nổi, sao người lợi hại như vậy lại không ra tay? Thôi kệ nó, không ra tay càng tốt!
Dù Diệp Thiên Thiên Dật đã triệu hồi rất nhiều vong linh nhưng vẫn vô dụng thôi! Quân chi viện của hắn, mười triệu đại quân đã đến! Hơn nữa chủ thượng cũng đang trên đường tới đây rồi! Nữ hoàng Cửu Châu có trở lại cũng chẳng thể cứu vãn được!
Diệp Thiên Dật không ngừng triệu hồi đại quân vong linh, thật sự khiến người người chết sững.
Một tay thần tiên tỷ tỷ đã làm rung động lòng người, giờ đến Diệp Thiên Dật cũng chẳng hề kém cạnh!
"Hắn... hắn triệu hồi bao nhiêu rồi?"
"Áng... áng chừng là mười triệu!"
"Trời ạ! Hắn vẫn còn triệu hồi sao! Không phải triệu hồi sẽ tiêu tốn tinh thần lực và hồn lực sao? Sao hắn vẫn còn triệu hồi được cơ chứ?"
"Quá đáng sợ! Đế quốc Cửu Châu còn bảy triệu đại quân, Đế quốc Lôi Lăng mười tám triệu, mà người này đã thẳng tay gọi ra gần mười triệu, đại quân hai bên không chênh lệch nhiều! Khoan đã! Đế quốc Lôi Lăng có quân chi viện? Này... này sợ phải đến mười triệu đại quân mất!"
Diệp Thiên Dật làm tất cả rúng động! Nào ngờ hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phương xa!
Oh shit? Vẫn còn sao?
Mộ Thiên Tuyết có nguyên tắc của mình, nàng có thể ra tay, có thể một mình đánh với cả trăm tên Thiên Đạo cảnh, nhưng nàng không muốn ra tay với những người mà trong mắt nàng chính là trói gà không chặt, ngay cả khi Đế quốc Cửu Châu có bị tiêu diệt đi nữa.
Nhưng nàng đã làm đủ rồi! Nếu không có nàng, hơn trăm Thiên Đạo cảnh kia đã có thể tóm gọn thành Bắc Châu Thiên rồi!
Đại đế Lôi Lăng siết chặt nắm đấm!
Hắn còn mười triệu đại quân, không ngờ chứ gì?
Mặc kệ người phụ nữ kia có ra tay hay không, bọn hắn cũng phải thua! Bởi vì chủ thượng đã sắp đến rồi! Người kia lợi hại thì lợi hại thật, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của chủ thượng hắn!
Thường Hi và nhóm cường giả đang nhanh chóng chạy về đây, khi nhận ra đối thủ biến mất cũng là lúc bọn họ hoàn toàn hiểu được một điều, bọn họ có khả năng sẽ phải thua!
Giờ phút này Thường Hi vô cùng hối hận, nàng không nên rời khỏi chiến trường! Dù tất cả mọi người có rời đi nàng cũng không nên rời đi! Dù giờ có về, e rằng...
Thành Bắc Châu Thiên đã rơi vào tay giặc rồi!