Chương 454: Hóa ra nàng mới là người tàn nhẫn nhất (2)
Những người khác người thì bình nĩnh, người thì không biết phải làm sao!
Nhị hoàng tử Lôi Thiên Thành đứng lên!
"Để ta!"
Hắn biết người đứng lên càng sớm càng có thể chiếm được nhiều sự chú ý của Thái Hậu!
Mấy người phụ nữ này thì có là cái thá gì đâu cơ chứ, đợi cho đến khi hắn ngồi lên được ngai vàng này, muốn bao nhiêu mà chả có! Không tiếc gì một người này cả!
"Không... Hoàng tử điện hạ... đừng làm như vậy, cầu xin ngươi đó!"
Người tì thiếp khóc lóc cầu xin.
Nhị hoàng tử Lôi Thiên Thành đem rượu độc đặt trước mặt nàng.
"Ngươi muốn tự mình uống hay là bổn hoàng tử ta đút cho ngươi đây?"
Nhị hoàng tử Lôi Thiên Thành hỏi.
"Đừng... Đừng như vậy..."
Khuôn mặt nàng tràn ngập sự tuyệt vọng cùng kinh hoàng!
Diệp Thiên Dật thực sự cảm thấy vô cùng bất lực, hắn có thể làm gì khác được đây? Chẳng nhẽ bảo hắn để lộ thân phận để cứu mấy người này sao? Hơn nữa hắn lấy gì để có thể cứu bọn họn đây? Đây toàn là Thiên Đạo cảnh đó!
Ngay sau đó, Lôi Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp bóp miệng nàng rồi cưỡng chế đổ rượu độc vào miệng nàng.
"Không tệ!"
Thái Hậu hài lòng gật đầu.
"ọe-"
Người phụ nữ đó cố gắng nôn mửa trong đau đớn và tuyệt vọng.
Chỉ trong vòng một phút sau nàng bắt đầu co giật và sùi bọt mép.
Một số hoàng tử khác đã từ bỏ, vì vậy họ vẫn chọn giữ lại thê thiếp của mình, bởi vì thật ra họ nhận thấy rằng mình không đủ tư cách để tiếp tục tranh đấu!
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử, Lôi Phong đã làm xong rồi, Tam hoàng tử vì quá thích người thiếp này, hơn nữa hắn cũng cảm thấy mình chưa chắc đã có thể leo lên được ngôi vị đế vương nên đã quyết định từ bỏ! Các hoàng tử khác đương nhiên cũng chịu thua.
“Tiểu công chúa, đến lượt ngươi rồi đó!"
Thiên Hậu nhìn Lôi Vũ m.
Lôi Vũ m nắm chặt nắm đấm!
Đây là hoàng thất khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh tởm!
Lôi Vũ m nhìn nô tì đang khóc lóc tuyệt vọng trước mặt mình, nàng nhắm mắt lại!
Một lúc lâu sau, Lôi Vũ m mới mở ra đôi mắt xinh đẹp của mình.
"Ta từ bỏ!"
Lôi Vũ m yếu ớt nói.
Sau đó nàng kéo nàng nô tỳ của mình đứng dậy.
"Công chúa điện hạ, hu hu hu..."
"Không sao, không có chuyện gì nữa rồi..."
Lôi Vũ m vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
Chu Tử Tuyết cau mày.
"Vậy được rồi, tiểu công chúa bây giờ đã mất tư cách tranh giành ngôi vị đế vương này rồi! Tứ hoàng tử, ngươi cũng muốn từ bỏ sao?"
Thái hậu nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, sau đó bưng ly rượu độc trước mặt lên.
"Hoàng tử điện hạ... làm ơn, đừng như vậy, cầu xin ngươi đừng... đừng..."
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự tuyệt vọng của nàng đi, nàng mới bao nhiêu tuổi cơ chứ!
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi xổm trước mặt nàng.
"Ngoan, uống đi."
Diệp Thiên Dật nói.
Chu Tử Tuyết thừa nhận rằng nàng đã cảm thấy rất tuyệt vọng khi nhìn thấy cảnh này! Đây là hoàng thất sao? Thật nực cười!
"Đừng..."
Sau đó Diệp Thiên Dật bóp miệng nàng và đổ rượu độc vào! Sau đó hắn đứng lên, nhìn về phía Thái hậu: "Ta đã được coi là hoàn thành chưa?"
"Ừm! Không tồi! Đã xong rồi!"
"Vậy thì tốt!".
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy ra một viên thuốc và đưa cho cô gái kia uống!
Mọi người đều cau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó Diệp Thiên Dật vỗ vỗ vai cô gái và cởi trói cho nàng.
"Không có chuyện gì nữa rồi!"
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng nói.
Hắn không cần cứu những người khác, cũng không thể cứu được họ, bởi vì viên thuốc này chỉ có một viên, nhưng hắn không cho phép chính mình giết người vô tội!
"Tứ hoàng tử, ý của ngươi là?"
Thái Hậu hỏi Diệp Thiên Dật.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Ta nghĩ Thái Hậu nói không sai. Đế vương không thể bị cảm xúc chi phối, nhưng không có nghĩa là hắn phải là người không có tình cảm. Người dân cần một vị đế vương có tình người. Nếu một đế quốc muốn vững mạnh thì vị đế vương trị vì đế quốc đó cần phải có lòng từ bi với dân chúng. Dân có mạnh thì nước mới mạnh!”
"Hơn nữa Thái Hậu cũng đã nói chỉ cần ta cho nàng uống hết ly rượu độc là ta có thể được thông qua, vậy thì ta cho nàng uống xong rồi, ta lại dùng một viên thuốc để cứu mạng nàng, Thái Hậu người có nói là không được cứu người sao? Vậy nên ta được thông qua rồi đúng không?"
Nghe xong lời nói của Diệp Thiên Dật, các gia chủ của tám đại gia tộc và những người không máu lạnh khác, không khỏi đồng loạt gật đầu một cái!
Dân mạnh thì nước mới mạnh!
Câu này nói ra thật sự là hay quá!
Công chúa Lôi Vũ m nhìn Diệp Thiên Dật.
Đây là Tứ hoàng tử sao? Vị Tứ hoàng tử trước đây giết người không hề chớp mắt sao, hắn... bây giờ có thể nói một câu như vậy sao?
Nhưng không thể không nói một điều rằng, hắn đã thắng rồi!
Chu Tử Tuyết cũng rất bất lực, công chúa có tấm lòng lương thiện nàng cũng không còn cách nào khác, không ngờ Tứ hoàng tử này lại có thể đứng ra nói lời như vậy! Những gì hắn nói và những gì hắn làm đã khiến nàng cảm thấy rằng thật ra trong lòng vị hoàng tử tàn nhẫn này cũng rất ấm áp! Hơn nữa hắn thật sự rất thông minh, thông minh kinh khủng!
Có lẽ, hoặc là nàng nên rời khỏi nơi này, công chúa đã thất bại, nàng muốn sống sót được ở nơi hoàng thất tàn nhẫn này, nàng chỉ có thể tìm một người khác để nương tựa, và người này chắc chắn phải là tân đế vương này!
Đúng vậy, trong mắt nàng, Diệp Thiên Dật đã là một vị đế vương rồi!
Còn những vị hoàng tử kia, bao gồm cả Lôi Phong, đều kinh ngạc đến mức ngẩn người!
Mẹ kiếp!
Thật là bất ngờ, sao bọn họ lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ!
Đúng vậy, mặc dù bọn họ đã vượt qua cuộc đánh giá! Nhưng người cũng đã chết rồi! Còn những gì mà Tứ hoàng tử đã làm, đã nói không những không khiến cho hắn trở nên thất bại, mà còn giúp hắn giành được sự tin tưởng của nhân dân!
Đáng chết!
Đây là Tứ hoàng tử sao?
Nhìn lại Thái Hậu, nàng rất vừa lòng!
"Đúng! Tứ hoàng tử nói rất có lý! Còn không vi phạm quy củ! Rất tốt! Rất tốt!"
Thái Hậu hài lòng gật đầu.