Chương 54: Ta cũng muốn lái một chiếc Ferrari
Võ giả nếu càng mạnh, thì nhu cầu đối với việc ăn uống và nghỉ ngơi sẽ ngày càng ít đi, ví dụ như Diệp Thiên Dật bây giờ, mặc dù chỉ mới ở Luyên Thể cảnh ngũ giai, nhưng hắn có thể không cần ăn, không cần uống trong nửa tháng cũng không chết và khi đã mạnh hơn nữa rồi thì trong vài năm cũng không cần ăn uống gì ...
Vì vậy, Mộ Thiên Tuyết nói không cần, bởi vì nàng ấy không muốn ăn.
"Thực ra, ta nghĩ ngươi đang ở thế giới loài người. Trước đây, ngươi là một yêu tộc, đúng không?"
Mộ Thiên Tuyết biết rằng nàng ấy đã giải phóng được sức mạnh đó và hắn cũng đã biết nàng là yêu tộc, nên nàng cũng không cảm thấy gì.
"Rồi sao?"
Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Thì sao à, ngươi không biết rằng bây giờ mình sẽ đi đâu, vì vậy hãy ở lại thế giới con người trong thời gian này, ta sẽ giúp ngươi từ từ khôi phục lại trí nhớ của mình là được rồi, vẫn chưa có gì nguy hiểm cả, nhưng khi ở thế giới loài người, ngươi phải làm quen với điều đó, cũng giống như những con người bình thường, ngươi phải ăn ba bữa một ngày, ngươi nghĩ những gì ta nói là có lý thì ngươi có thể lắng nghe, nhưng nếu ngươi không để tâm thì ngươi không cần nghe cũng được."
Diệp Thiên Dật nói.
Cảnh giác! Đây là một cái hố đen ngốc nghếch! Nếu có được trong tay, thì đó chính là một kho báu hàng chục triệu, hàng trăm triệu! Nếu có được một lần, thì sẽ kiếm được một lần, vậy nên không thể để nàng ấy đi được.
Mộ Thiên Tuyết có hơi suy nghĩ về nó một chút, và cảm thấy nó cũng có lý, nàng thực sự cần khôi phục trí nhớ của mình trong thế giới con người này, và nàng cảm thấy thế giới con người này rất kỳ lạ và cũng thích nó, vì vậy nàng cảm thấy điều đó có lý.
"Ta hiểu rồi, vậy ăn cái gì đây?"
"Tùy vào ngươi cho ta được một thứ đáng giá bao nhiêu, càng giá trị thì ta đưa ngươi đi ăn món càng ngon."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Mộ Thiên Tuyết nhíu mày, tại sao lúc nào cũng có cảm giác mình bị lừa nhỉ? Nhưng lại không hiểu ra nổi.
"Lương thực là thứ thiết yếu của loài người, việc nên ăn gì không phải là một chuyện hết sức bình thường và rẻ rúm sao? Tại sao lại đi ăn cái đắt như vậy lắm gì?"
Mộ Thiên Tuyết không thể giải thích được nên hỏi lại.
"Ai nói nguyên liệu rẻ nhất là nguyên liệu bình thường, chẳng hạn giá thịt lợn tăng gấp mấy lần, ngươi có biết nó khoa trương đến mức nào không? Con người chúng ta nghèo đến mức phải ăn thịt thú vật và thịt yêu thú, ngươi nghĩ là ăn có rẻ không? Có bao nhiêu người thậm chí mạo hiểm đi đến những khu vực của yêu thú của các ngươi chỉ vì kiếm tiền, để mua đồ, tất nhiên, nếu ngươi muốn ăn thứ gì đó không ngon, vậy thì ta mời ngươi, cũng chẳng cần nhiều tiền, nhưng nếu ngươi muốn ăn ngon, vậy thì phải đắt thôi, người bình thường như ta, làm gì đã ăn được đồ ngon bao giờ đâu? "
Diệp Thiên Dật thở dài và nói.
"Ting ... lừa gạt tiểu tỷ tỷ thành công, hành vi chuẩn tra nam, giá trị cuồng ngạo +50000."
Mộ Thiên Tuyết hơi suy nghĩ.
"Hơn nữa, ngươi có biết có bao nhiêu con người không? Hàng chục tỷ, hàng chục tỷ người đấy, thậm chí nếu như một người chỉ ăn một hạt gạo mỗi ngày, thì nghĩ mà xem ngày đó sẽ tiêu thụ hết bao nhiêu thức ăn? Chưa nói đến thịt, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Diệp Thiên Dật lắc đầu và tiếp tục.
"Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi đã cho ta biết điều này."
Mộ Thiên Tuyết sau đó nhẹ nhàng gật đầu, và sau đó hỏi: "Vậy thì, ngươi muốn gì đây?"
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có loại võ kỹ nào lợi hại chút không? Võ kỹ ở chỗ chúng ta vẫn tương đối đáng giá đó, nhưng phẩm cấp phải cao, ta nghĩ nếu đưa ngươi đi ăn tối, một võ kỹ chắc là cũng đủ rồi."
"Ngươi muốn thuộc tính nào?"
"Hỏa, có không?"
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu.
"Còn phong thì sao?"
Nàng ấy lại lắc đầu.
"Chỉ có băng."
"Băng cũng được!"
Hai mắt Diệp Thiên Dật sáng bừng lên.
Võ giả phải có thuộc tính giống với võ kỹ thì mới có thể học và tung ra những chiêu thức của võ kỹ thuộc tính đó được? Hiện tại Diệp Thiên Dật đã có hai thuộc tính Hỏa và Phong, thuộc tính Băng bởi vì chuyện lần trước với Thi Gia Nhất, hắn sẽ dần thức tỉnh được nên cũng có thể được.
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết duỗi một ngón tay mảnh khảnh chỉ vào trán Diệp Thiên Dật, một lực lượng dồn vào cơ thể Diệp Thiên Dật khiến đầu hắn đau dữ dội.
"Đừng kháng cự lại."
Mộ Thiên Tuyết khẽ nói .
Sau đó Diệp Thiên Dật cảm thấy một ký ức tràn vào tâm trí mình, và Mộ Thiên Tuyết đã trực tiếp truyền pháp cho hắn sao.
Tuyệt đối linh độ sao?
"Đây là một trong những võ kỹ của ta, phẩm cấp là Thần giai, đủ không?"
Diệp Thiên Dật; "..."
Chỉ một bữa ăn đã đổi lấy được một võ kỹ Thần giai, cái mẹ gì thế này!
"Vừa đủ rồi."
Diệp Thiên Dật ngây ngốc gật đầu.
"Nhưng cảnh giới của ngươi rất yếu. Ít nhất phải ở Luyện Thần cảnh thì mới có tư cách phóng xuất ra võ kỹ này, nếu không ngươi sẽ tự tìm đến cái chết."
Thần giai võ kỹ sao, Diệp Thiên Dật cho dù có học được thì cũng không có đủ linh lực để phóng thích ra, bởi vì cấp bậc võ kỹ này là quá cao! Nhưng võ kỹ Thần giai mạnh đến như vậy ... Diệp Thiên Dật còn không biết có bao nhiêu người trong toàn bộ Đế quốc Thiên Thủy có thể có được võ kỹ Thần giai đâu? Dù sao trong trí nhớ của Diệp Thiên Dật, nhà họ Diệp còn không có võ kỹ Thiên giai nữa kia! Cao nhất là Địa giai mà thôi! Lúc đó Diệp gia đã là tứ đại gia tộc rồi!
"Rất mạnh đúng không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Còn phải xem cảnh giới thế nào nữa. Nếu người phóng xuất ở Luyện Thần cảnh ngũ giai, thì có giết chết Huyền Thiên cảnh ngũ giai trong chớp mắt."
Diệp Thiên Dật: "..."
Ôi mẹ ơi? Đây chính là võ kỹ Thần giai sao?
"Nhưng tiền đề là ngươi phải phóng xuất ra được, một khi người cảnh giới thấp hơn ngươi phóng xuất ra thì ngươi căn bản cũng không có đường đánh trả."
“Ta biết điều đó.” Diệp Thiên Dật gật đầu.
"Đi thôi, đưa ngươi đi ăn đồ ăn ngon nào."
Sau đó Diệp Thiên Dật bước về phía trước, trên môi nở một nụ cười.
Sảng khoái! Gạt được rồi!